Chính là anh! Người đàn ông mà đêm hôm đó! Lần này, cô nhất định không nhìn lâm! Lúc đầu cô luôn cảm thấy Phó Bắc Quân giống với người đàn ông đêm đó, nhưng lúc này, người đàn ông trước mặt cô mới chính là người đó. Nặc Kỳ Anh nằm mơ cũng không ngờ được cô sẽ gặp anh ở một nơi như vậy.
Nghe Đường Vẫn Kiều nói, những người có thể vào được câu lạc bộ Dạ Mị đều là người giàu có.
Người này lẽ nào không phải quân nhân hay cảnh sát sao? Sao anh ãy lại đến một nơi như thế này? Xem ra, thân phận của người đàn ông này quả thật giống như lúc đó cô suy tưởng ra, không hề đơn giản! Thật ra, trong đầu Nặc Kỳ Anh luôn luôn tin đó chính là anh, bởi vì cô mong mình có thể được người tốt cứu khỏi tay Quách Dụ.
Đêm đó, tuy cô say rượu nhưng cũng lờ mờ nhớ ra, một người đàn ông bị truy đuổi, cũng xem như cô cứu anh ta, còn giờ anh ta cứu cô, coi như là không ai nợ ai.
Nhưng thực tế, trong lòng cô cũng không chắc chắn, người đàn ông trước mặt này rốt cuộc có phải là anh hay không.
Suy cho cùng cũng chỉ là tam diện chi duyên, anh lại nhiều lần thay đổi phong cách, khiến cô hoàn toàn không biết được rốt cuộc bộ dạng nào mới là diện mạo thật của anh.
Nặc Kỳ Anh mỉm cười bất lực. Trong mắt Phó Quân Tiêu chỉ nhìn thấy Quách Dụ đang ôm Nặc Kỳ Anh vào lòng, hai người trông rất tình cảm.
Phó Quân Tiêu thật sự không ngờ Tô Hoài Lan lại là loại phụ nữ không biết xấu hổ như vậy! Không yên phận ở nhà làm “lãnh thái thái” của anh, gạ gẫm những vệ sĩ trong nhà không nói đi, vậy mà còn chạy ra đây quyến rũ dụ dỗ! Vừa nghĩ đến điều này, tôn nghiêm đàn ông của anh bị cô ta quét sạch rồi, Phó Bắc Tiêu vô cùng tức giận.
Nặc Kỳ Anh tưởng rằng đã nhìn thấy được hi vọng, chớp mắt, chỉ nhìn thấy trên gương mặt tuấn mỹ ấy của Phó Quân Tiêu lọ ra một nụ cười khinh bỉ khó mà cảm nhận được.
Hàn Mậu Tính thấy Phó Quân Tiêu lạnh lùng nhìn người phụ nữ đó, vô thức hỏi: “Cậu tư, cô gái này là chị dâu sao?” Nghe thấy Hàn Mậu Tỉnh hỏi như thế, ngay cả Quách Dụ cũng bắt đầu căng thẳng.
Xem ra thân phận người đàn ông này không hề bình thường, lỡ như, người đàn ông đó quen biết cô gái này, thì mọi chuyện phiền phức rồi đây.
Khi Nặc Kỳ Anh dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn Phó Quân Tiêu, bâu không khí yên lặng này khiến mọi người đều cảm thấy ớn lạnh: “Không quen biết.” Không quen biết... Ba chữ này khiến trái tim Nặc Kỳ Anh vô cùng, xem ra, cô đã nhận nhầm người.
Người đàn ông trước mặt này không phải là người cô đã cứu đêm hôm đó. Phó Quân Tiêu và mấy người bạn của anh xoay người bỏ đi, lúc này, Quách Dụ như được thở phào nhẹ nhõm. Nặc Kỳ Anh cảm thấy cơn chóng mặt ngày càng lợi hại, muốn mở miệng nói chuyện cũng rất khó khăn, nhìn thấy Phó Quân Tiêu và bạn anh sắp rời khỏi, cô đồn hết sức lực cuối cùng, yếu ớt nói lên: “Cứu... Tôi...” Cô nói xong, nhưng vẫn không nhìn thấy Phó Quân Tiêu quay đầu lại, cô không kìm được mà rơi nước mắt. Nặc Kỳ Anh chỉ cảm thấy mặt mày choáng váng, cả người mất sức, cơ thể nóng bừng một cách bất thường, sức nóng cuồng nhiệt khó tả lan dần trong cơ thể cô. Quách Dụ thấy vậy liền ôm Nặc Kỳ Anh lên khỏi mặt đất. Sức chịu đựng của người phụ nữ này đúng là mạnh mẽ, cho cô uống thuốc mê mạnh như vậy mà đến bây giờ mới xuất hiện phản ứng!
Quách Dụ ôm Nặc Kỳ Anh trở về phòng, sau đó khóa cửa lại.
Cứu... tôi... Vừa rồi, đó chính là giọng của cô, trong lúc Phó Quân Tiêu xoay người đi đã lờ mờ nghe được hai chữ này. Cô muốn anh cứu cô là có ý gì?
“Mậu Tinh, các người đi trước đi.” Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói, xoay người đi về căn phòng Quách Dụ đang ở. Bởi vì anh chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, vốn không biết rõ là căn phòng nào, anh quyết định chơi liều dùng chân đạp cửa căn phòng trước mặt. Sau khi Phó Quân Tiêu sải bước đi vào, phát hiện trong phòng không có ai, thế là lại đi sang đạp cửa căn phòng bên cạnh. “Rầm” Một tiếng động lớn khiến Quách Dụ lúc này đang cởi quần áo trên người Nặc Kỳ Anh giật thót tim. “Anh, anh... sao anh lại...
Vào được đây! Quách Dụ chưa kịp nói xong, Phó Bắc Quân đã bước tới, túm cổ áo anh ta đấm một phát khiến anh ta ngã khỏi người Nặc Kỳ Anh.
Sau đó Phó Quân Tiêu đến bên giường, đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt Nặc Kỳ Anh, nói: “Tô Hoài Lan, dậy đi! Tô Hoài Lan, dậy đi” Phó Quân Tiêu gọi mấy tiếng, nhưng không thấy Nặc Kỳ Anh có động tĩnh gì, vội vàng ôm lên khỏi giường. “Anh đã làm gì cô ấy?” Phó Quân Tiêu tức giận chất vấn Quách Dụ, khắp người tỏa ra một cô sát khí rợn người. Quách Dụ bị dọa sợ, sắc mặt tái mét, ấp a ấp úng: “Tôi, tôi... vừa mới cho cô ấy uống thuốc... muốn cho cô ấy... cảm giác cực khoái...”
“Người phụ nữ của bổn thiếu gia cũng dám động vào, muốn chết!” Phó Quân Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn Quách Dụ, sau đó tức giận đá anh ta một cước, rồi ôm người phụ nữ của mình rời khỏi phòng. Lúc này, Quách Dụ cảm thấy mình sắp xong đời rồi. Hàn Mậu Tinh nhìn thấy Phó Quân Tiêu ôm Nặc Kỳ Anh đi tới, cảm thấy tò mò hỏi: “Cậu tư, có chuyện gì vậy?” “Người đàn ông trong phòng kia, bắt anh ta giam vào ngục.”
Phó Quân Tiêu ôm chặt Nặc Kỳ Anh, ra lệnh cho Hàn Mậu Tỉnh. Mặc dù Hàn Mậu Tinh cảm thấy có hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp lại: “Vâng!” Phó Quân Tiêu không nói gì thêm, sau khi rời khỏi câu lạc bộ, anh đặt Nặc Kỳ Anh vào ghế sau của chiếc xe địa hình của mình. “Cứu... Tôi... Cứu... Tôi...” Nặc Kỳ Anh vừa nói mớ, vừa giữ chặt chiếc cà vạt của anh như muốn nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng không buông. Phó Quân Tiêu nắm lấy tay Nặc Kỳ Anh, mới phát hiện, toàn thân cô nóng ran.
Từ bàn tay truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, Nặc Kỳ Anh vô thức lần mò theo bàn tay đó, nhắm mắt lại ôm chặt chủ nhân của nó.
“Đừng đi... Nặc Kỳ Anh lấm ba lấm bẩm, suy nghĩ mông lung. “Câu xin anh... đừng đi... “Tô Hoài Lan, mở mắt ra xem tôi là ai?” Phó Quân Tiêu gỡ hai tay của Nặc Kỳ Anh xuống, trâm giọng hỏi. Nặc Kỳ Anh nghe thấy giọng nói quen thuộc này, sững sờ mở mất ra.
Tô Hoài Lan? Tại sao anh ấy gọi mình là Tô Hoài Lan? Nặc Kỳ Anh nhìn khuôn mặt của Phó Quân Tiêu, nhưng ánh mắt lúc này rất mơ hồ, còn có rất nhiều hình ảnh chồng chéo lên nhau. Nhưng giọng nói của anh, cô lại cảm thấy quen thuộc. Chỉ là cô không hiểu, tại sao anh lại gọi cô là “Tô Hoài Lan”? Còn nữa... anh là ai? Lẽ nào... là tên Quách Dụ đó?
“Tôi...” Không phải Tô Hoài Lan! Nặc Kỳ Anh chỉ muốn giải thích, nhưng Phó Quân Tiêu đột nhiên cúi người và hôn lên môi cô. Đôi bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh đang ôm lấy gò má nóng bỏng của cô, Nặc Kỳ Anh chỉ cảm thấy cơ thể mình run lên từng đợt, cô không biết đây là loại cảm giác gì. Phó Quân Tiêu miễn cưỡng rời khỏi môi cô, nhìn cô dưới thân mình, ánh mắt nặng nề, thuốc trên người cô đã phát tác, nhưng vì cô chưa từng trải sự đời cho nên mới không biết đây là loại cảm giác gì.