“Có muốn anh hôn em tiếp không?” Anh không muốn lợi dụng khi người khác gặp nguy hiểm, cho dù là trong tình huống này.
Giọng của người đàn ông này không phải là giọng của Quách Dụ, nhưng cô lại cảm thấy rất quen thuộc... Còn có, nụ hôn vừa rồi, cảm giác rất giống người đàn ông đã bị thương đêm đó đã từng hôn cô... Nặc Kỳ Anh cắn môi dưới, như ma xui quỷ khiến mà gật đầu. Khi anh cúi đầu xuống, còn chưa chạm vào cô, đôi môi dịu dàng của cô mất kiểm soát mà nghênh lên chào đón anh.
Xúc cảm nhẹ nhàng, Phó Quân Tiêu chỉ cảm thấy như có một luồng điện chạy qua, tê dại khắp người, cuối cùng đánh chiếm được trái tim anh.
Anh hôn cô, đầu tiên là dùng răng gặm nhấm, từ từ dụ cô há miệng, sau đó, đầu lưỡi linh hoạt nhân cơ hội cô đang mê man mà nhanh chóng công thành phá đất, bắt đầu quấn lấy cô. Lúc đầu, Nặc Kỳ Anh hơi e ngại và muốn tránh, nhưng bị Phó Quân Tiêu hống hách dũng mãnh chiếm lấy, làm đến mức quân tan binh rã, cướp đoạt, mới chính là bản tính tiềm tàng của anh.
Nặc Kỳ Anh toàn thân run rẩy, hai tay cô vô tình ôm lấy cổ anh, thậm chí còn kéo anh lại gần mình hơn.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh càng sâu thêm vài phần, dần dần chìm đảm vào trong cơn mê. Anh hôn cô, đồng thời làm xáo trộn dòng suy nghĩ của cô, sợi dây vốn đã thắt chặt trong lòng anh “bụp” một cái đứt đoạn. Loại cảm giác này không kiểm soát được, cảm thấy chỗ nào đó trên cơ thể vừa nóng vừa đau.
Phó Quân Tiêu vung tay một cái, dây áo trượt xuống để lộ bờ vai mịn màng trắng nõn của Nặc Kỳ Anh, càng tăng thêm sức quyến rũ.
Những ngón tay mảnh khảnh của anh nghịch ngợm trên da cô, toàn thân Nặc Kỳ Anh run rẩy, khuôn mặt ửng hồng dường như đau đớn lại dường như hưởng thụ, tay cô giống như chưa được thỏa mãn mà sợ loạn trên người Phó Quân Tiêu.
Nụ hôn ướt át của Phó Quân Tiêu bắt đầu nhẹ nhàng trượt xuống, từ từ di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần, mềm mại, sự đụng chạm mịn màng như tơ lụa này khiến anh lưu luyến không nỡ buông, phát ra âm thanh thỏa mãn.
Cô chân thành và trông non nớt thế này khiến anh khó mà tin được cô là loại người phụ nữ xấu xa như trong lời quản gia Lưu đã nói! Nặc Kỳ Anh nhạy cảm cản nhận được như có một trận cuồng phong quét qua muốn nuốt chửng lấy cô, cô run rẩy kêu lên: “Đừng...” Phó Quân Tiêu khựng lại, tất cả lý trí đều bị kéo trở về.
Lúc này, mà sai một nước, có lẽ sẽ không còn là thiên đường nữa. Anh bị cô khơi dậy dục hỏa trong người, nhưng chỉ vì một câu “đừng” của cô mà anh quyết định tôn trọng yêu câu này của cô.
Chỉnh lại quần áo xộc xệch trên người, Phó Quân Tiêu ôm Nặc Kỳ Anh vào lòng. Cô cuộn tròn trong vòng tay anh như một con cừu non, không ngừng run lên, cho đến khi mọi thứ đều kết thúc. Cuối cùng, cô ngất đi trong vòng tay của anh. Điện thoại trên người anh bất ngờ vang lên. Phó Quân Tiêu không cần trả lời, chỉ cần dựa vào số lần rung của điện thoại di động anh cũng có thể hiểu được dụng ý mà đối phương gọi tới. Anh lại có nhiệm vụ rồi! Phó Quân Tiêu giúp Nặc Kỳ Anh chỉnh lại quần áo trên người.
Trong lúc bất lực, Phó Quân Tiêu chỉ có thể gọi cho em trai là Phó Bắc Quân. “Bắc, bây giờ em lập tức đến bãi đổ xe tầng hầm câu lạc bộ Dạ Mị. Xe của anh đỗ ở số 201 khu A” “Được, em qua đó ngay. Anh em họ ở đâu lúc nào cũng đều có thể phối hợp rất là ăn ý. Khi Phó Bắc Quân đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, anh cả Phó Quân Tiêu của anh ta sớm đã biến mất dạng. Lúc này Phó Quân Tiêu đang ngồi trên một chiếc xe địa hình khác sau khi nhìn thấy Phó Bắc Quân liền lái xe đi.
Bên này, Phó Bắc Quân thấy cửa xe sau của anh trai Phó Quân Tiêu đang mở, liền vội vàng bước tới xem xét, chỉ thấy Nặc Kỳ Anh đang cầm chìa khóa xe của Phó Quân Tiêu vẫn còn đang hôn mê. “Nặc Kỳ Anh! Nặc Kỳ Anh! Nặc Kỳ Anh” Phó Bắc Quân kéo Nặc Kỳ Anh lên khỏi ghế sau, anh ta vỗ nhẹ vào má cô, nhưng vẫn không thấy có dấu hiệu tỉnh dậy. Sao Nặc Kỳ Anh lại ở trong xe của anh trai anh ta? Khi Đường Vẫn Kiều phát hiện con nhóc Nặc Kỳ Anh này biến mất không thấy đâu thì vô cùng hoảng loạn, không ngừng gọi điện cho Nặc Kỳ Anh. Cô ấy gọi hết lần này đến lần khác nhưng chẳng có ai bắt máy, đột nhiên trong lòng cô ấy cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nặc Kỳ Anh này vừa nhìn đã biết kinh nghiệm lăn lộn xã hội chưa cao, lỡ như bị một cậu công tử nào đó trong câu lạc bộ gạ gâm, cưỡng ép lên giường, thế thì phiền phức rồi. Lúc Đường Văn Kiều bó tay, cô ấy quyết định gọi cho Nặc Kỳ Anh một lần cuối cùng, nếu như cô không nhấc máy, cô chỉ có thể đi tìm ông chủ đòi người. Nhưng mà, đúng là cảm tạ trời đất, điện thoại của Nặc Kỳ Anh cuối cùng cũng được kết nối. “Alo, Kỳ Anh, em đang ở đâu vậy?” Đường Vãn Kiều lo lắng hỏi.
“Cô ấy đang đi cùng tôi.” Nhưng trên điện thoại, có giọng của một người đàn ông. Đường Văn Kiều nghe vậy thì căng thẳng, không nhịn được hét lên: “Tôi mặc kệ cậu là công tử hay thiếu gia quyền quý nào, cậu không được phép động vào em gái tôi! Nó là một cô gái tốt, cậu không được hủy hoại nó!” “Nếu như, tôi nói là em gái cô chủ động quyến rũ tôi thì sao?” Người đàn ông hỏi ngược lại.
Đường Văn Kiều phẫn nộ đáp: “Kỳ Anh nhà tôi không phải loại con gái đó! Nhất định là anh đã để ý Kỳ Anh nhà tôi, nên mới giở trò đồi bại với nó! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động vào nó, tôi sẽ báo cảnh sát!” “Sao cô ấy lại hát rong trong câu lạc bộ Dạ Mị?” Người bên kia hỏi đột ngột. Đường Văn Kiều dứt khoát trả lời: 'Những người giống như chúng tôi, đâu như mấy người nhà giàu có tiên quyên quý như cái người! Với lại, chúng tôi không phải hát rong, chúng tôi là hát chính ở đây được không?” “Các người đang thiếu tiên?” Người bên kia hỏi lại. Đường Văn Kiều hùng hổ trả lời: “Đương nhiên! Chúng tôi không nỗ lực kiếm tiền thì làm sao nuôi bản thân được? Cậu gì kia, cậu niệm tình, đừng động vào em gái tôi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy!” “Cô yên tâm đi! Tôi là bạn trai của cô ấy, sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, không làm cô ấy tổn thương đâu.”
Phó Bắc Quân nói xong liền cúp điện thoại. Có vẻ như ban đầu anh ta đã hiếu lâm cô. Mỗi người, đôi khi là vì cuộc sống ép buộc.
Cô chẳng qua chỉ là một cô gái đáng thương... Phó Bắc Quân cho điện thoại vào túi xách đang đeo trên cổ tay Nặc Kỳ Anh, rồi lái xe trở về căn hộ của mình. Rõ ràng anh ta biết cô gái này chưa đến hai ngày, nhưng lại có cảm giác rất kỳ lạ, giống như đã từng quen cô rất lâu rồi. Đường Văn Kiều về nhà rất muộn, nhìn thấy Nặc Lâm Dương đang chơi game, thì hất bay bàn phím dưới tay anh ta. Lúc nào rồi mà anh ta còn có tâm trạng chơi game