“Nó chăm sóc con lâu như vậy, là bố của con, bố quả thật cũng nên ra mặt cảm ơn” Giọng điệu của Tân Vũ Bảo rất bình tĩnh, không nghe ra bất kỳ sự khác thường nào.
Tân Sơ Hạ mừng rỡ trong lòng, nhịn không được phấn khởi khoe khoang về Phó Diệc Phàm: “Bố, con nói cho bố nghe, Phó Diệc Phàm không chỉ quan tâm con mà còn giúp đỡ con rất nhiều chuyện”
“Nếu đã như vậy, bố chọn nhà hàng xong sẽ qua đón con” Tần Vũ Bảo ôn hòa nói.
Tân Sơ Hạ vui mừng đáp: “Vâng ạ?
Bên này, sau khi Tần Vũ Bảo gọi cho Tân Sơ Hạ xong lại nhấc máy nhấn số của Phó Diệc Phàm.
Sau khi điện thoại đã kết nối, Phó Diệc Phàm chủ động ân cần hỏi thăm một tiếng: “Chào chú Tần ạ”. Tân Vũ Bảo không vòng vo mà nói luôn vào vấn đề: “Buổi tối muốn mời cậu ăn một bữa cơm, cậu có rảnh không?”
“Chủ Tần là vì chuyện hợp đồng ký kết giữa con và con gái chủ sao?”
“Đúng”
“Cháu không rảnh”.
Ngay khi lời nói của Phó Quân Tiêu vừa dứt, Tân Vũ Bảo trực tiếp cúp điện thoại.
Tần Vũ Bảo khó chịu một hồi, lại gọi điện thoại đến cho Tân Sơ Hạ.
Tập đoàn Vân Hàng, phòng tổng giám đốc.
Không tới vài phút, Phó Diệc Phàm đã nhận được điện thoại của Tân Sơ Hạ gọi tới.
Phó Diệc Phàm nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, khóe miệng lơ đãng cười gian xảo, sau đó bình tĩnh nhấn xuống nút nghe.
Giọng nói trong trẻo của Tân Sơ Hạ truyền đến từ tai nghe: “Phó Diệc Phàm, tối nay tôi mời anh ăn cơm”
“Bố cô bảo cô nói à?” Phó Diệc Phàm hỏi lại.
Tần Sơ Hạ “Ừ” một tiếng, giải thích nói: “Cho dù bố tôi không nói tôi cũng có thể mời anh ăn cơm. Anh đã giúp tôi rất nhiều, còn mang Lốc Xoáy cho tôi nữa, tôi muốn cảm ơn anh”
“Được, cô gửi cho tôi thời gian và địa chỉ, tôi sẽ đến đúng giờ” Phó Diệc Phàm thẳng thắn nhận lời.
Tần Sơ Hạ vui vẻ nói: “Chúng ta không gặp không về. Đợi tôi gửi cho anh thời gian và địa chỉ nhé”
“Ừ” Phó Diệc Phàm trả lời, nói chuyện điện thoại với Tần Sơ Hạ xong liền dặn dò thư ký hủy bỏ buổi xã giao tối nay. Tần Sơ Hạ bên này nhanh chóng gửi cho Phó Diệc Phàm thời gian và địa chỉ mà Tần Vũ Bảo đã đặt. Lúc Tân Vũ Bảo lái xe tới đón cô, cô hoàn toàn ném hết những chuyện khó chịu đi.
Ngồi trong xe, Tần Sơ Hạ vui vẻ chia sẻ tiến độ nghiên cứu của mình cho Tần Vũ Bảo nghe: “Bố, đợi tới khi sản phẩm của con hoàn thành, con nhất định sẽ cho bố xem con gái của bố giỏi thế nào”.
Tân Vũ Bảo nghe vậy chỉ tập trung lái xe mà không nói lời nào.
Khi bọn họ đi qua một con đường ít xe cộ, Tân Sơ Hạ ngồi sát cửa xe, trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn thấy Tổng Vân Thùy đang đứng trước một chiếc xe hơi màu đỏ hồng, nắp xe mở ra như đang được sửa, theo bản năng hô lên một tiếng: “Bố, con nhìn thấy Tống Vân Thùy, cô ta hình như đang gặp chuyện phiền phức”
Tần Vũ Bảo nhìn qua gương chiếu hậu, không nói gì bèn quay đầu xe.
Sau đó xe dừng lại bên cạnh Tổng Vân Thủy, Tống Vân Thùy vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người xuống xe là Tần Vũ Bảo: “Chú Tần, sao chú lại ở đây?”
Tần Vũ Bảo đi đến trước mặt cô ta, chỉ vào đầu xe hơi nói: “Chú đưa Sơ Hạ đi có chút chuyện, xe cháu làm sao vậy?”
“Cháu cũng không biết là có vấn đề gì, xe đi đến giữa đường thì đột nhiên tắt máy. Cháu xem xét một lúc rồi cũng không phát hiện ra vấn đề gì”.
Tối nay cô ta muốn đi tham gia tiệc sinh nhật của đồng nghiệp, vốn định tự có thể khắc phục sự cố, nhưng không ngờ đã hơn. một tiếng trôi qua rồi, cô ta không đến kịp.
Tân Vũ Bảo có thể thấy được cô ta đã phơi nắng khá lâu rồi, nên nảy ra sáng kiến: “Vẫn là gọi người đến kéo xe đi sửa đi”
Tổng Vân Thùy bất đắc dĩ gật gật đầu, cũng may là cô ta cũng không vội.