Chủ..” Phó Diệc Phàm vừa mới mở miệng.
Cửa phòng bị nhân viên phục vụ gõ một tiếng: “Ông Tần, rượu ông gọi đã tới rồi”
"Sơ Hạ, kính rượu chồng chị kế con đi, cảm ơn chồng chị kế con thời gian này đã quan tâm con nhiều hơn” Tần Vũ Bảo nói với Tần Sơ Hạ không chút do dự.
Nữ phục vụ nhanh chóng mở chai rượu, hai tay đưa cho Tân Sơ Hạ.
“A P. Tân Sơ Hạ ngơ ra một chút, nói ấp a ấp úng, vội vàng nhận rượu từ tay nữ phục vụ. Nữ phục vụ giúp cô chuẩn bị ly rượu.
Tần Sơ Hạ sau khi rót rượu, bưng bằng hai tay đưa cho Phó Diệc Phàm, mỉm cười: “Phó Diệc Phàm, cảm ơn anh trong thời gian này đã quan tâm đến tôi hơn”
“Gọi anh rể!” Tần Vũ Bảo quát lên.
Tần Sơ Hạ cứng đờ người, nét mặt tươi cười biến mất, xấu hổ liếc Phó Diệc Phàm một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác xấu hổ không nói ra được.