Phó Quân Tiêu làm tư thế như mổ lên đôi môi hồng đang bĩu ra của người phụ nữ rồi kéo cô đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu, bế cô đến bồn rửa tay ở bên cạnh và nói: “Giữ lại làm kỉ niệm không tốt sao? Giặt đi tiếc biết bao!”
“Đừng! Nếu để thím Lưu nhìn thấy thì xấu hổ biết chừng nào!” Đồng Kỳ Anh chau mày, bĩu môi nói.
Tấm ra trải giường đó quá nhăn nhúm, nhìn vào cứ có cảm giác... Khiến người ta không biết giấu mặt vào đâu.
Phó Quân Tiêu nhìn biểu cảm vừa xấu hổ vừa bối rối trên khuôn mặt xinh xắn của Đồng Kỳ Anh thì không kiềm chế được mà véo nhẹ lên cái má non nớt của cô rồi ngọt ngào nói: “Vậy em ngồi đó, để anh giặt cho.”
“Anh cả, anh từng giặt quần áo chưa?” Đồng Kỳ Anh tỏ ra nghi ngờ.
Phó Quân Tiêu hiểu ý, mỉm cười và nói: “Trước đây khi anh đi lính trong quân đội, lúc thực chiến ở bên ngoài đều là do anh tự giặt hết.”
“Vậy anh nhẹ tay một chút, đừng vò nát ga giường, sáu con số đấy, nghĩ đến thôi cũng khiến người ta thấy nhức nhối!” Đồng Kỳ Anh chớp mắt nói.
Tiếp đó Phó Quân Tiêu xắn ống tay áo lên, để lộ ra đôi tay săn chắc, anh ngồi lên chiếc ghế đẩu mà Đồng Kỳ Anh vừa mới ngồi, nghiêm túc giặt ga giường.
Dấu vết trên chiếc ga giường này thật sự khiến người ta nhìn thấy phải có suy nghĩ xa xôi...
Đồng Kỳ Anh ngồi trên bệ rửa tay, nhìn dáng vẻ Phó Quân Tiêu ngồi giặt ga giường bên cạnh bồn tắm, khóe miệng bất giác cong lên, hai tay cô chống lên bệ đá hoa ở bên cạnh, đôi chân thon dài trắng nõn đung đưa trong không trung. Cô trêu chọc anh: “Anh cả, sau này nếu như em đến kỳ kinh nguyệt, làm bẩn ra giường thì phải chăng anh cũng giúp em giặt?”
“Đương nhiên.” Phó Quân Tiêu trả lời không cần suy nghĩ.
“Vậy có phải anh cũng sẽ giúp em xoa bụng không?” Đồng Kỳ Anh nhảy từ trên bệ rửa tay xuống đất một cái “soạt”, vui vẻ ngả lên lưng Phó Quân Tiêu, trườn lên vai anh, vòng hai tay qua cổ anh và nhõng nhẽo nói.Phó Quân Tiêu vừa tiếp tục vò ra giường vừa mỉm cười đáp lại: “Ừm.”
“Anh cả.”
“Hả?”
“Hình như anh cũng giặt không sạch.”
“Hay là giặt như thế là được rồi, nói sao thì đó cũng là tác phẩm chung của hai chúng ta.” Phó Quân Tiêu thả tấm ra trên tay xuống, trêu chọc cô.
Anh mở vòi nước trên bồn tắm, rửa sạch bọt xà phòng trên tay, sau đó giữa nguyên tư thế đó, đưa tay ra sau đỡ lấy hai chân của Đồng Kỳ Anh rồi cõng cô lên.
“Có phải Trư Bát Giới cõng vợ thế này không?” Anh hỏi.
Đồng Kỳ Anh bị Phó Quân Tiêu trêu đến cười ha ha lên rồi nói: “Làm gì có ai tự nói mình là Trư Bát Giới chứ?”
Cuối cùng ga giường vẫn chưa được giặt sạch, mặc dù vẫn còn dấu vết bên trên nhưng sau khi phơi khô thì đã bị Đồng Kỳ Anh len lén giấu đi.
Chà...
Vì chuyện về tấm ga giường đó thật sự khó nói hết trong vài lời...
Sau khi hai người họ vào trong một căn phòng ở trên lầu của Dạ Hoặc, tinh thần Phó Quân Bác đã bắt đầu không tỉnh táo, phát cuồng lên vì say.
Mặc dù anh ấy đang nói lung tung nhưng Tô Hoài Lan có thể nghe ra được anh ấy đang gọi tên ai.
Kỳ Anh?
Kỳ Anh là ai?
Còn có thể là ai nữa?
Đồng Kỳ Anh.
Vừa nãy cô ta rất bất ngờ, không ngờ lại gặp Phó Quân Bác ở đây.
Tô Hoài Lan chỉ là muốn xin anh ấy một ly rượu, đâu ngờ anh ấy lại bất ngờ hôn cô ta khiến cô ta không kịp trở tay.
Cô ta đưa Phó Quân Bác lên giường, vừa định đi tắm trước thì đã bị người đàn ông đó kéo lại rồi lập tức đè cô ta xuống dưới người mình.
“Này, buông tôi ra, tôi phải đi tắm.” Tô Hoài Lan muốn đẩy Phó Quân Bác ra nhưng rõ ràng Phó Quân Bác đang rất mong chờ.
Anh ấy cúi đầu ngậm lấy môi cô ta, mang theo cả cảm giác ngang tàng làm cô ta không vui, chau mày lại.
Mùi rượu nồng nặc toát lên từ miệng Phó Quân Bác làm cô ta biết anh ấy đã uống say nhưng hành động của anh ấy lúc này lại còn khiến người ta bực bội hơn cả người tỉnh táo.
Tay của anh ấy đã sờ đến chân váy của cô ta.
Dù cho giữa hai người họ còn cách nhau một lớp áo nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được rất rõ những đường nét và cơ bắp săn chắc trên cơ thể người đàn ông này, càng không cần phải nói đến thứ khiến người ta khó mà bỏ qua....
“Kỳ Anh, đừng rời xa anh...” Phó Quân Bác lại lẩm bẩm.
Tô Hoài Lan đột nhiên ngây ra.
Nếu như cô ta không đoán sai thì lẽ nào Phó Quân Bác đã ly hôn với Đồng Kỳ Anh rồi sao?
Nếu như thật sự là như thế thì... Tô Hoài Lan khẽ đẩy Phó Quân Bác ra, nhìn anh ấy bằng ánh mắt tình cảm rồi đưa tay ra giữ lấy gò má anh ấy, cong nhẹ đôi môi hồng với vẻ đắc ý và nói: “Hay là anh để tôi làm mợ hai của nhà họ Phó đi! Mặc dù không đến lượt anh thừa kế tập đoàn Phó Thị nhưng tôi có cách để anh được chia phần từ tập đoàn Phó Thị.”
“Kỳ Anh, em có hứng thú với tập đoàn Phó Thị đến vậy sao? Thật ra thứ anh cả có thì anh cũng có. Anh đều có thể cho em.” Ánh mắt Phó Quân Bác lờ đờ.
Tô Hoài Lan chau mày, mím môi, cố tình giả giọng Đồng Kỳ Anh rồi lên tiếng: “Đương nhiên! Bây giờ tập đoàn Phó Thị được anh cả phát triển tốt như thế, các công ty con càng lúc càng nhiều. Lẽ nào anh không đố kị sao?”
“Đương nhiên là đố kị! Vì vậy anh đã có kế hoạch! Kỳ Anh, anh muốn cho em biết, Phó Quân Bác anh cần cả sự nghiệp và tình yêu! Hiểu không?”
Đôi mắt đen của Phó Quân Bác nặng trĩu, ngay sau đó, anh ấy đột ngột kẹp lấy hàm của Tô Hoài Lan rồi đưa mấy ngón tay vào trong miệng cô ta và nói: “Kỳ Anh, liếm sạch đầu ngón tay cho anh thì anh sẽ cho em làm hoàng hậu của anh.”