Tô Hoài Lan giật mình vì hành vi bá đạo của Phó Quân Bác, liếm ngón tay anh ấy với vẻ nơm nớp lo sợ. Từng cử chỉ của cô ta, so với anh ấy và Kỳ Anh khác nhau một trời một vực.
Kỳ Anh của anh không phóng đãng như thế!
Từng chút từng chút lý trí của Phó Quân Bác quay về, cô ta không phải Kỳ Anh, cô ta là Tô Hoài Lan kia! Cô ta đã một minh tinh lớn mà còn đến quán bar đêm chơi, thế còn chưa đủ, cô ta còn chủ động dụ dỗ anh ấy!
Rốt cuộc ả đàn bà Tô Hoài Lan này hèn hạ đến mức nào? Chắc hẳn cô ta có mục đích mới đến dụ dỗ anh ấy!
Phó Quân Bác quyết định tương kế tựu kế.
“Tô Hoài Lan, do cô tự làm tự chịu!” Mắt anh ấy sâu hơn, giọng điệu âm u khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, sau đó xoay lưng cô ta về phía mình.
Tô Hoài Lan tự biết vào hang sói, mắng một tiếng rồi vểnh mông bày ra tư thế chó bò dưới đất, lảo đảo muốn lao về phía trước. Hai mắt Phó Quân Bác đỏ lên, kéo cổ chân Tô Hoài Lan đang định bỏ trốn, giơ tay kéo cô ta đè xuống người mình.
Giờ phút này, Phó Quân Tiêu vẫn còn làm việc trong phòng đọc sách, mặc dù anh không cho nhân viên của mình tăng ca, duy trì vừa làm vừa nghỉ ngơi, đề cao hiệu suất làm việc, nhưng thân là ông chủ, anh thường xuyên tăng ca đến khuya. Nếu không phải có Kỳ Anh ở nhà, có lẽ anh sẽ ngủ lại trong văn phòng tổng giám đốc.Lúc trước, trong thời gian Kỳ Anh bỏ đi, anh cũng không quay về nhà riêng. Không phải anh không muốn về mà là sợ. Sợ quay về sẽ ngửi được hơi thở Kỳ Anh ở đó, sẽ khiến anh không nhịn được muốn cướp cô về.
Chiếc đèn bàn còn sáng trên bàn trong phòng đọc sách, trong phòng yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng lật trang giấy. Trong phòng ngủ, Đồng Kỳ Anh nằm trên giường, nhíu mày ngủ, hai tay cô nắm chặt góc chăn trong vô thức, hai chân bắt đầu đạp đá lung tung. Bỗng nhiên một cơn ác mộng khiến cô bừng tỉnh, cô mở mắt ngồi bật dậy, thở hổn hển.
Cô vừa nằm mơ thấy một cơn ác mộng! Mơ thấy anh cả chết… bỏ lại một mình cô. May là giấc mơ và sự thật trái ngược nhau…
Đồng Kỳ Anh tỉnh táo lại, cô nhìn bên kia giường trống rỗng, mới phát hiện Phó Quân Tiêu còn chưa về ngủ, vì vậy bèn leo xuống giường, mang dép lê rón rén đi đến phòng đọc sách.
Cô muốn gọi anh cả cùng vào ngủ chung với mình, nhưng sợ làm phiền anh đang làm việc.
Đồng Kỳ Anh đứng bồi hồi ở bên ngoài cửa phòng một lát, rốt cuộc không kiềm chế được nữa mới thò đầu vào phòng thăm dò: “Anh cả…”
“Ừ?” Phó Quân Tiêu đang vùi đầu vào văn kiện ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng gọi của Đồng Kỳ Anh, anh vô thức nhìn về phía cửa. Đèn bàn trên bàn chiếu sáng mặt anh, khiến trên mặt áo ngủ lụa sáng lên, vì áo ngủ vừa người nên miêu tả được toàn bộ góc cạnh rõ ràng của cơ thể anh, vừa đẹp vừa gợi cảm.
Đồng Kỳ Anh bám trên khung cửa, tròn mắt, ngón trỏ vuốt ve cạnh cửa, ấp úng nói: “Em… em…”
“Em làm sao?” Phó Quân Tiêu đặt văn kiện xuống, khoanh tay dựa vào ghế, nhìn về phía Đồng Kỳ Anh với vẻ đầy hứng thú.
Cô nuốt nước bọt, nói không trôi chảy: “Em… một mình em… không ngủ được…”
Phó Quân Tiêu cười hiểu ý, giơ tay vẫy Đồng Kỳ Anh.
Thấy anh cả vẫy mình, cô đi vào phòng đọc sách như bị ma xui quỷ khiến, thật ra cô rất muốn ngủ, nhưng nếu anh cả không ngủ thì hình như cô cũng không ngủ được…
Đồng Kỳ Anh chỉ mới đi đến cạnh Phó Quân Tiêu, anh đã giơ tay lên ôm eo cô, để cô ngồi trên đùi mình. Anh ôm chặt ôm vào lồng ngực một cách cưng chiều, dịu dàng hỏi: “Tại sao em không ngủ được?”
Đột nhiên Đồng Kỳ Anh hơi ngại ngùng đứng dậy, muốn chạy trốn, chỉ là cô vừa giãy giụa chút thôi là khóe môi anh nhếch lên, vô thức ôm chặt cô thêm chút nữa.
Cô bất đắc dĩ nhíu mày, yên lặng để mặc anh ôm mình, giải thích: “Chỉ là… em muốn…”
“Em muốn gì?” Bỗng nhiên hơi thở của Phó Quân Tiêu quanh quẩn bên người cô, khi anh nói chuyện, hơi thở ấm áp có mùi trà nhàn nhạt như gió mát thổi qua tai cô.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được rụt cổ, muốn trốn tránh hơi thở kia, trong bầu không khí mờ ám này, não cô như tắt máy, đình công, có làm gì cũng không khởi động lại được.
“Sao em không nói gì thế?” Phó Quân Tiêu thì thầm hỏi.
Giờ phút này Đồng Kỳ Anh đã cảm giác được vành môi ấm áp thuộc về đàn ông đang ngậm ở vành tai mình.
Hơi ngứa…
Cô muốn thoát ra, nào biết chỉ vừa quay đầu, đã bị Phó Quân Tiêu hôn môi.
“Ưm!” Đồng Kỳ Anh tròn mắt nhìn, định giãy giụa hai tay là đã bị một bàn tay khống chế cả hai cổ tay. Phó Quân Tiêu không để ý đến cô gái này có chịu hay không, càng hôn sâu hơn như thể có thế nào cũng không đủ, tay còn lại của anh không biết từ khi nào đã mò vào dưới váy ngủ của cô.