Giữa cô ta và Phó Quân Bác, chỉ xem như là mối quan hệ quen biết lẫn nhau, cũng biết rõ rằng thân phận của Phó Quân Bác không hề đơn giản, giữa cô ta và anh như hai đường thẳng song song, không cùng một điểm chung.
Điều nực cười hơn là, cô ta luôn khao khát, mong muốn rãng bản thân có thể bước chân vào cuộc sống của anh, thậm chí mơ mộng hão huyền rằng trong trái tim anh sẽ luôn luôn có sự tồn tại của cô...
Đồng Kỳ Anh không khỏi cười tự giễu, thất vọng cầm sổ hộ khẩu vứt xuống đất, sau khi chuẩn bị về nhà, thì điện thoại lúc này đột nhiên vang lên. “Alo, xin chào...”
Đồng Kỳ Anh bắt máy, giọng nói yếu ớt, không còn sức lực nào nữa.
“Kỳ Anh, là anh đây, Phó Quân Bác, bây giờ anh có một hợp đồng, cần anh phải đi kí gấp, em có thể đợi anh trong vòng một tiếng nữa không?” Ở bên đầu dây kia, hòa cùng với tiếng gió thổi là giọng nói tràn đầy trâm ấm, từ tốn của anh ta.
Toàn thân Đồng Kỳ Anh khẽ run rẩy, trái tim cô ta vừa vui mừng, nhưng lại cũng nản lòng: “Phó Quân Bác, cảm ơn anh đã có lòng giúp đỡ, giải vây cho tôi. Thật ra, tôi cảm thấy rằng, chúng ta không nhất thiết phải lãnh giấy chứng nhận kết hôn nhanh chóng như vậy. Cho dù là...”
“Hãy đợi anh năm phút, chúng ta gặp nhau rồi hằng nói chuyện! Như vậy nhét” Không đợi Đồng Kỳ Anh nói xong, Phó Quân Bác đã cắt ngang lời cô muốn nói, vội vàng cúp máy, chỉ còn Đồng Kỳ Anh ngốn ngang cầm điện thoại đứng trong gió.
Đây là tình huống gì vậy?! Trên con đường nhựa, chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen nổi bậc nhất trong tất cả các chiếc xe khác. “Triệu Bân, quay trở lại chỗ vừa nãy đi.” Trong chiếc xe, Phó Quân Bác đột nhiên hạ giọng ra lệnh, khiến cho trợ lí Triệu Bân đang lái xe phía trước có chút trở tay không kịp.
“Tổng giám đốc Phó, chúng ta đã vội vàng từ thành phố Thuận Canh đến Tây Trấn đế ký hợp đồng mua bán đất với chính phủ, lẽ nào anh không sợ sẽ vụt mất cơ hội lần này ư! Phía bên lãnh đạo chính phủ đang đợi chúng ta đến! một khi các lãnh đạo chính phủ không thể nhẫn nại chờ đợi, bọn họ sẽ lật lọng thay đổi ý định, mảnh đất đó, anh sẽ đánh mất đấy!” Vẻ mặt Triệu Bân vô cùng phiền muộn, mặc dù anh ta đang ra sức thuyết phục ông chủ của mình, nhưng đôi tay bắt đầu nghe theo chỉ đạo, di chuyển vô lăng, quay đầu xe.
“.”
Phó Quân Tiêu trâm mặc, không nói gì. Lần này đến Tây Trấn chủ yếu là vì anh cả Phó Quân Tiêu, Tây Trấn là một thị trấn cổ của dân tộc Miêu, vẻ đẹp phong cảnh nơi đây đầy mê hồn, với những dãy núi hùng vĩ kết hợp với làn nước trong xanh, tạo nên bức tranh đầy thơ mộng. Chính vì thế, anh cả Phó Quân Tiêu muốn phát triển khu nghỉ dưỡng nơi đây.
Cả hai đều rất quan trọng, thế nhưng, Phó Quân Bác cũng không thể hiểu được bản thân mình lúc này, tại sao lại làm như thế. Anh luôn cảm thấy rằng, trước hết quay về bên cạnh Đồng Kỳ Anh mới là quyết định đúng đản.
Sắc mặt Phó Quân Bác không biếu cảm, Triệu Bân cũng không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Năm phút sau... Đồng Kỳ Anh đang đếm từng phút từng giây đợi Phó Quân Bác, sau đó lại ngó trái ngó phải, cũng chỉ nhìn thấy một chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen chầm chậm dừng bên đường. Lại bị cho leo cây nữa rồi! Đồng Kỳ Anh lại một lần nữa thất vọng và tức giận, cầm sổ hộ khẩu vỗ trán mình, cười khổ, chế nhạo bản thân mình đúng là một kẻ ngu ngốc, sau đó quay người bước đi.
Nhưng khi cô bước đi chưa được mấy bước, đột nhiên bị một bản tay mạnh mẽ kéo chặt lại. Một lực kéo mạnh mẽ, khiến Đồng Kỳ Anh loạng choạng quay người lại, đâm sâm vào lông ngực đầy ấm áp của đối phương. “Đi, chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn!” Đồng Kỳ Anh vẫn còn đang mơ hồ, không nhìn rõ đối phương là ai, lại bị kéo mạnh lên chiếc xe Bentley Mulsanne màu đen kia.
“Anh..” Suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh vẫn còn hỗn loạn, sau khi sửa sang lại mái tóc xoăn vừa mới bị gió thổi rối tung lên, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
“Đi đến cục dân chính.” Chỉ nghe thấy tiếng Phó Quân Bác hạ lệnh, chiếc xe ngay lập tức di chuyển, Đồng Kỳ Anh vẫn còn mù mờ, không hiểu gì, “Thật xin lỗi, anh đã gọi điện cho em trễ rồi, khiến em đã hiểu lầm rằng anh sẽ bỏ mặc em, cho em leo cây.”
Đồng Kỳ Anh nghiêng đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn Phó Quân Bác. Đến bây giờ, anh ta vẫn còn nắm chặt tay Đồng Kỳ Anh, chưa từng buông ra.
“Em...em..” Đồng Kỳ Anh lúng túng e thẹn, rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của anh, lông mày cau lại, yếu ớt đáp: “Anh làm đau tay em...”
Phó Quân Bác ngẩn người một hồi, mới phát hiện ra lòng bàn tay anh ta đều là mô hôi, không khỏi hít một hơi thật sâu, trâm giọng nói: “Anh xin lỗi.”
Đồng Kỳ Anh vội vàng lắc đầu, sắc mặt vui mừng nói: “Không sao đâu, có thể gặp lại anh thật là tốt.”
“Từ nay về sau, anh sẽ cho em gặp anh mỗi ngày” Phó Quân Bác mỉm cười ẩn ý, khóe miệng nhếch lên như có một điều gì khác. Đồng Kỳ Anh cũng không nghĩ nhiều, liên cúi đầu, yên lặng ngồi bên cạnh Phó Quân Bác.
Triệu Bân lái xe ở phía trước không kiềm được nhìn vào gương chiếu hậu, lén lút liếc nhìn Đồng Kỳ Anh đang ngồi ở đằng sau.
Nói gì đi nữa, anh ta cũng rất hiếu kỳ muốn xem thử “bà cô trẻ tuổi này” có bộ dạng như thế nào, mà lại khiến thiếu gia tình nguyện từ bỏ việc mua bán đất! Thế nhưng, thà không nhìn thì chẳng sao, vừa nhìn thấy Triệu Bân đột nhiên kinh ngạc sững sờ.
Người con gái này, không phải là người mà thiếu gia nhờ anh mang bữa ăn sáng đến sao? Nhìn thấy Đồng Kỳ Anh, Triệu Bân vui vẻ mỉm cười, xem ra thiếu gia của anh dường như đã chấp nhận, thoát khỏi cái bóng của mối tình đầu rồi.
Sau khi Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác cùng nhau bước ra khỏi cục dân chính, cô ta vô cùng hiếu kỳ nhìn giấy chứng nhận kết hôn nắm ở trong tay. Nhìn tấm ảnh chụp chung trên tờ giấy, Đồng Kỳ Anh lại càng cảm thấy Phó Quân Bác vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến nỗi giống như một ngôi sao thần tượng, còn giống như... Mà bản thân cô ta thì..
Đồng Kỳ Anh cau mày lại.
Cô ta và Phó Quân Bác không hợp cho lắm... Làm sao đây? Thật sự là tổn thương! Đồng Kỳ Anh thở dài một hơi, không thể không thừa nhận, mặc dù cô ta cũng tham gia “hội hoa khôi”, nhưng đối với Phó Quân Bác lại cô lại mắc phải căn bệnh si mê. Đứng ở ngoài cổng cục dân chính của Tây Trấn, Phó Quân Bác đột nhiên cười đùa, nói: “Anh đã lấy một cô gái dân tộc Miêu làm vợ.” “”
Đồng Kỳ Anh mỉm cười, đùa giỡn nói: “Chúng ta được tính là quan hệ thông gia giữa dân tộc Miêu và dân tộc Hán đấy” Tuy nhiên, vừa nói xong, Phó Quân Bác nhìn khuôn mặt hơi trẻ con của Đông Kỳ Anh, không khỏi có chút hiếu kì, trêu đùa hỏi: “Kỳ Anh, em thật sự chỉ mới hai mươi tuổi thôi sao?” Đồng Kỳ Anh nhướng mắt nhìn Phó Quân Bác, nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu nói: “Tháng một năm nay em mới tròn mười tám tuổi.
Có điều, tuổi tác trong sổ hộ khẩu của em, là bởi vì lúc còn nhỏ, mẹ của em muốn em đi học sớm, muốn xuất giá lấy chồng sớm hơn trong tương lai, nên mới đổi thành lớn hơn hai tuổi đấy.” “Em chỉ mới có mười tám tuổi thôi ư!” Phó Quân Bác trợn mắt kinh ngạc, anh ta hoàn toàn không thể ngờ được bản thân lại cưới một cô gái mười tám tuổi làm vợ.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Phó Quân Bác để tâm đến vấn đề tuổi tác của mình, vội vàng giải thích: “Người nông thôn bọn em không giống như người thành phố các anh, con gái thường kết hôn rất sớm. Bọn em ở đây, con gái chỉ có mười sáu tuổi thôi là có thể sống độc lập, tự ra ngoài làm việc rồi.
Chỉ là... đa phần bọn họ đều bỏ học để đi làm là bởi vì gia đình không có tiền, không đủ điều kiện để nuôi bọn họ được nữa!” Cô xém chút nữa cũng bị mẹ Nặc buộc cô nghỉ học để đi làm, nếu như không có bố Nặc thì...
Chỉ sợ rãng... Cô ta cũng sẽ không thể gặp được Phó Quân Bác! Chính vì thế, trong lòng Đồng Kỳ Anh cô vô cùng biết ơn nhà họ Đồng. “Hóa ra là như thế!”
Phó Quân Bác mỉm cười bất lực, sau khi nhè nhẹ gật đầu, anh ta lấy ra sợi dây chuyền mặt ngọc bỏ vào tay Đồng Kỳ Anh, mỉm cười nói: “Đây là sợi dây chuyền mặt ngọc mà nhà họ Phó bọn anh truyền lại, coi như đây là quà gặp mặt cho nàng dâu mới.”
Đồng Kỳ Anh khôi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trong tay, cô ta bất chợt cảm thấy vô cùng quen thuộc, sợi dây chuyền mặt ngọc này khắc lên một chữ “lãnh”, hơn nữa còn có một con phượng hoàng vô cùng sống động quấn quanh lên mặt chữ ấy.
Có thế nhìn ra được, sợi dây chuyền mặt ngọc này rất quý giá, Đồng Kỳ Anh vội vàng bỏ lại vào tay Phó Quân Bác, dịu dàng từ chối: “Không, không thể...Tạm thời thì không được! Em...”