Mặt của anh ta, cùng với người đàn ông kia có vài phần rất giống nhau...
Đồng Kỳ Anh trừng mắt kinh ngạc nhìn Phó Quân Bác. Vào giờ phút này, mọi thứ xung quanh đều im lặng, thời gian như ngừng lại, chỉ có duy nhất cô ta đối với anh ta tim đập thình thịch, ngực giống như là một con nai con làm loạn đâm đầu vào.
“Em có nguyện ý lấy anh không?” Giọng nói của Phó Quân Bác giống như là từ nơi xa vang đến.
Đồng Kỳ Anh choáng váng đầu óc trả lời một câu: “Em nguyện ý.”
“Nếu, em không cảm thấy phiền, cải lương không bằng bạo lực, thì hôm nay chúng ta phải đi lấy giấy đăng ký kết hôn.”
Phó Quân Bác cúi đầu, nhìn về phía trong lòng ngực đang ôm Đồng Kỳ Anh, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. Giọng nói của Phó Quân Bác, phá vỡ thế giới huyền ảo của Đồng Kỳ Anh lần thứ hai, ánh mắt lấp lánh của Đồng Kỳ Anh nhìn vào mắt của Phó Quân Bác, nhất thời, cô bé mặt đỏ đến tận mang tai, trái tim đập càng lúc càng nhanh thêm: “Em... Em, không có mang sổ hộ khẩu...”
“Không sao cả, tôi cùng em về nhà lấy.” Phó Quân Bác cười đầy ẩn ý, dáng vẻ đẹp trai quyến rũ.
Đông Kỳ Anh nhất thời ngây người ra, ngẩn ngơ vài giây mới kịp định thần lại chậm rãi trả lời: “Được” Cô ấy hoàn toàn không nhận ra được, anh ta thật ra là có chuẩn bị mà đến.
Nếu không, làm gì có ai lại mang sổ hộ khẩu đến buổi hẹn hò?! Phó Quân Bác đi trả tiền ở quầy thu ngân, Đồng Kỳ Anh đang cầm bó hoa hồng phấn kia ngốc nghếch đi sát ở phía sau anh ta.
Từ phía sau nhìn Phó Quân Bác, dáng vẻ của anh ta to lớn cao ráo, bộ vest được may vừa vặn với cơ thể, Đồng Kỳ Anh thậm chí trong đầu còn nghĩ, nếu như, Phó Quân Bác bỏ bộ vest ra, khí lộ ra dáng vẻ quyến rũ có cơ bụng sáu múi kia.
“Chúng ta đi thôi!” Phó Quân Bác sau khi trả tiền xong xoay người nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Đồng Kỳ Anh, dịu dàng nói.
Đồng Kỳ Anh định thân lại, cuống quýt cúi đầu nhìn thấy trong lòng ngực này ôm bảy đóa hoa hồng phấn được buộc lại.
Phó Quân Bác nhìn thấy cô cúi đầu, dáng vẻ lại gật gật đầu, nhìn cực kỳ giống một đứa trẻ khi nó mắc phải một sai lầm nào đó, trong lòng nhất thời bị kích thích không nhịn được mà muốn được yêu thương “Đứa trẻ” này.
“Đồ ngốc.” Phó Quân Bác đưa tay lên đầu của Đồng Kỳ Anh nhẹ nhàng xoa xoa kiểu cưng chiều, sau đó cầm lấy cố tay của cô, dắt cô ra khỏi nhà hàng.
Ra khỏi nhà hàng, Đông Kỳ Anh chủ động muốn đi xe buýt công cộng để về nhà, Phó Quân Bác không từ chối, bằng lòng cùng cô đi ra trạm xe buýt công công bên đường. Nơi đầu đường rộn ràng nhốn nháo này, Đông Kỳ Anh phát hiện, bất kể là người phụ nữ nào đi đến đối diện hoặc là đi tháng qua, đều sẽ dùng một lại ánh mắt nhìn về phía cô rất tập trung. Bọn họ đều là đang nhìn Phó Quân Bác! Đông Kỳ Anh dùng ánh mắt đánh giá Phó Quân Bác, mới phát hiện ra chiêu cao của chính cô, có lẽ là chỉ đứng đến ngực của anh ta.
Nhưng mà, anh ta quả nhiên là một “bức tranh phong cảnh” thật sự rất đẹp mắt. Mà cô Đồng Kỳ Anh này dáng vẻ chỉ cao một mét sáu cùng với Phó Quân Bác này đứng chung một chỗ, không giống người yêu của nhau, ngược lại giống như hai người anh em! Cũng không thể trách được tại sao những người phụ nữ khác lại dùng ánh mắt “Hâm mộ ghen tị” để nhìn cô, hóa ra...
Đồng Kỳ Anh đột nhiên nhớ tới một câu nói “Chúc phúc” đang lưu truyền rộng rãi trên internet: Chúc mọi đôi tình nhân đang yêu nhau sẽ trở thành anh em., không khỏi chán nản mà thở dài. Phó Quân Bác liếc mắt nhìn Đông Kỳ Anh một cái, thấy dáng vẻ buồn bã của cô, liên trâm ngâm hỏi: “Em đối với tôi một chút cũng không quen biết, em thật sự muốn kết hôn?” Đồng Kỳ Anh phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Phó Quân Bác, mỉm cười: “Anh đồng ý kết hôn với tôi, tôi lại vì cái gì mà không kết hôn?” Phó quân Bác mỉm cười đầy ẩn ý, có chút đăm chiêu nhìn về phía xa. Nhất thời, Đồng Kỳ Anh có một chút đoán không ra được suy nghĩ của Phó Quân Bác.
Anh ta... Vì cái gì mà bỗng dưng quyết định muốn kết hôn lấy cô về làm vợ? Sau khi lên xe buýt công cộng, Phó Quân Bác đang trả tiền, Đông Kỳ Anh liên đi về phía trước quẹt thẻ. Phó Quân Bác đang phải gắt gao theo sát phía sau Đông Kỳ Anh, hướng lối nhỏ đi về phía bên trong. Vào thời điểm này, các chuyến xe buýt công cộng đều khá đông đúc.
Đông Kỳ Anh lại một lần nữa phát hiện ra, chỉ cần là những người phụ nữ đứng trên xe, bất kể là bác gái hay là phụ nữ đã có chồng đến cả những nữ sinh còn đang đeo khăn quàng đỏ, họ đều cố ý tựa về phía Phó Quân Bác, sau đó cố ý vô tình đem Đồng Kỳ Anh ép chặt lại.
Cuối cùng, có một cô nữ sinh đeo khăn quàng đỏ đang ngồi ở phía bên cạnh Phó Quân Bác, kéo kéo góc áo của Phó Quân Bác.
Anh trai ơi, nhìn dáng vẻ của anh thật là quá đẹp trai!” Cô gái bé nhỏ đáng yêu, ngẩng đầu lên nhìn Phó Quân Bác, vẻ mặt hồn nhiên nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.
Phó Quân Bác không hề ngại ngùng cũng không ngạc nhiên nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Cảm ơn lời khen của em.”
“Anh trai kia ơi, anh có thể cho em biết số điện thoại của anh được không?” Cô nữ sinh bé nhỏ đem điện thoại di động đang đeo trên cổ lấy xuống, đưa cho Phó Quân Bác. Phó Quân Bác bất đắc dĩ mỉm cười, đành phải cầm lấy điện thoại di động của cô nữ sinh kia, đem số điện thoại di động của chính anh nhập vào, sau đó đưa điện thoại di động trả lại cho cô nữ sinh kia.
Cô nữ sinh nhìn nhìn số điện thoại di động, nhãn nút gọi, cho đến khi Phó Quân Bác lấy điện thoại di động đang đổ chuông ra, cô nữ sinh mới yên tâm đeo lại chiếc điện thoại một lần nữa quay về lên trên cổ của chính cô.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi xấu hổ, người tầm tuổi này giống như Phó Quân Bác, rõ ràng đều có thể là bố của những cô nữ sinh khác, vậy mà cô nữ sinh lại gọi Phó Quân Bác là “Anh trai” Thật sự là một người đẹp trai, đến chỗ nào nhìn cũng đều trẻ tuổi, mọi người ai ai cũng thích! Phó Quân Bác sau khi nhận ra, như thể ý thức được tình cảnh của chính anh có chút “Nguy hiểm”, đành phải chậm rãi di chuyển tới gân Đông Kỳ Anh.
Sau đó, anh ta đứng ở phía sau Đồng Kỳ Anh, thân thiết sát lại gần Đông Kỳ Anh, làm cho người khác có cảm giác như là đang ôm lấy cô ấy. Lúc này, những người khác giới đối với Phó Quân Bác như bị mê hoặc, mới bắt đầu nhìn Đồng Kỳ Anh bằng ánh mắt “Hâm mộ ghen tị“. Mà Đồng Kỳ Anh chỉ là ngẩn người một mình ôm lấy tay cầm ngay cạnh cửa xe, hoàn toàn không biết được là Phó Quân Bác đang lấy cô ra để chặn những người này.
Đồng Kỳ Anh đưa Phó Quân Bác xuống xe ở một trạm đợi xe ở gần nhà, đi thêm về phía trước mười phút nữa, đi qua một con hẻm nhỏ, là đến được nơi ở hiện tại của Đồng Kỳ Anh.
“Anh ở nơi này đợi tôi nhé! Tôi đi vê lấy sổ hộ khẩu, lập tức đến ngay.”
Đồng Kỳ Anh ôm đóa hoa hồng phấn dáng vẻ gượng cười vui vẻ, làm người khác mến yêu. Phó Quân Bác thấy cô cố ý không dẫn chính anh đi tới nhà cô ấy, liên không ép buộc, chỉ là gật đầu đồng ý.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, ôm hoa, xoay người bỏ chạy.
Cô ấy chạy lon ton trên đường, chỉ cảm thấy dưới chân như lướt nhẹ, một chút cũng không cảm thấy được mệt mỏi. Sau khi về đến nhà, Đông Kỳ Anh tiện tay đem bó hoa đặt ở tủ để giày trước cửa, sau đó nhanh chóng đi tới ngăn kéo lấy đi sổ hộ khẩu của chính cô.
Đồng Kỳ Anh sở cuốn sổ hộ khẩu, trong lòng chẳng biết tại sao lại vui vẻ giống như một con thỏ. Cô bé đem số hộ khấu ôm vào trong lòng ngực, tràn ngập vui vẻ đi ra ngoài. Khi Đồng Kỳ Anh ôm sổ hộ khẩu ở trước ngực, chạy nhanh giống như một mũi tên đến trạm đợi xe buýt công cộng, lại phát hiện không thấy bóng dáng của Phó Quân Bác.ư Trong phút chốc, đầu óc của cô trở nên trống rỗng. Giây phút này, lòng dạ Đồng Kỳ Anh cảm thấy rối bời, đầu mũi bỗng đau nhức, xuất hiện một cảm giác muốn khóc.
Người giống tình cảnh của cô, chỉ có tên ngốc mới nguyện ý kết hôn với cô! Bị người ta trao cho hy vọng, ngực mơ hồ cảm thấy đau đớn, Đồng Kỳ Anh cần lấy môi dưới, kiên quyết không cho nước mắt của chính mình rơi xuống. Ngay từ đầu đã không có chút hy vọng nào, vì cái gì mà vẫn còn cảm thấy đau lòng? Đồng Kỳ Anh cảm thấy được chính cô rất kỳ lạ, cô thật sự không biết tại sao lại như vậy?