Cơ thể theo quán tính ngửa về phía sau, một cánh tay to lớn từ sau cánh tay cô vòng ra, dùng sức đỡ vào phần giữa xương hồ điệp ở sau lưng cô. Vào lúc vội vàng ổn định cơ thể cô ở trong lòng, không cẩn thận đụng ngực vào.
Lúc bộ ngực căng đầy của cô va vào ngực của anh, Đồng Kỳ Anh lúng túng trợn tròn đôi mắt đẹp đẽ đen trắng rõ ràng.
Trước mắt là một người đàn ông tuấn tú, khắp người đều khẽ tản ra một loại cảm giác lạnh nhạt, chính là người chồng thứ hai của cô - Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu hơi cúi người xuống, đôi con ngươi đen nhánh như cười như không, ánh mắt mang theo sự sắc bén nhìn cô.
“Anh… anh cả…” Đầu của anh đột nhiên dựa lại gần khiến cho cô cảm thấy hoảng loạn một cách kỳ lạ. Đồng Kỳ Anh rụt đầu lại, bàn tay nhỏ nhắn chống lên bờ ngực của anh, đề phòng anh cúi xuống quá thấp: “Em, em chỉ đi ngang qua thôi!”
Đúng là miệng đói vơ quàng, lạnh mặc bừa áo! Cô đang nói linh tinh cái gì thế!
“Hả? Đi qua?” Phó Quân Tiêu cau mày kiếm lại.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân màu hồng nhạt mà anh chọn cho, vẫn chưa tẩy trang, trên khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt long lanh chọc người ta không yên lòng, những sợi tóc dài đến buông nhẹ xuống ngang eo.
Tất cả những thứ đó trong mắt Phó Quân Tiêu trở thành một loại quyến rũ không nói lên lời.
Có thể nhìn ra là cô đang mang chuyện tốt đến cho anh mà.
Ừm? Hẳn là không gặp một ngày rồi, cô định vừa dỗ anh hài lòng, vừa đưa cho anh viên đạn bọc đường để nói chuyện ly hôn với anh?
Trong con ngươi đen nhánh của Phó Quân Tiêu lộ ra một tia nghi ngờ.
Ánh mắt Đồng Kỳ Anh ngại ngùng nhìn sang một bên, cánh môi căng mọng hé mở, giọng nói dịu dàng ngọt ngào như hoa phù dung mới nở hỏi: Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Anh… cơ thể anh đã khỏe hơn chưa?”
“Không khỏe lắm, bác sĩ bảo anh có bệnh tim, không sống được bao lâu nữa.” Phó Quân Tiêu nói điêu không thèm chớp mắt. Thật ra chỉ vì ba năm nay anh đều nhớ nhung cô nên mới trở thành tâm bệnh mà thôi.
Bệnh tim? Không thể nào!
Đồng Kỳ Anh lập tức quay lại nhìn, chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, như không tin nổi mà nhìn Phó Quân Tiêu.
“Em đến đây là muốn ly hôn với anh, còn không phải mong anh chết sớm càng tốt hơn à.” Anh tiếp tục lạnh giọng nói.
Đồng Kỳ Anh bị câu nói này của anh làm cho cười muốn đau sóc.
“Không phải em đến đây là để nói chuyện ly hôn với anh, em chỉ đến đưa bữa tối và quần áo cho anh mà thôi. Anh cả, anh không cần thiết phải tự nguyền rủa mình như vậy đâu! Anh sẽ sống lâu trăm tuổi thôi!” Cô bình tĩnh nói với anh.
“Hồi nãy em còn nói là chỉ đi ngang qua.” Khuôn mặt đẹp trai của Phó Quân Tiêu u ám.
Đồng Kỳ Anh cười gượng: “Em chỉ đi qua đây thôi, đang định đi về phía phòng bệnh của anh.”
Anh có thể đừng cố ý để bụng cô như vậy không!
“Đưa quần áo cho anh.” Anh buông tay ra, vươn tay về phía cô.
Đồng Kỳ Anh liền nhanh chóng đưa cho anh túi giấy đựng quần áo treo ở khuỷu tay, dừng lại một chút rồi hỏi thăm: “Bữa tối hôm nay…”
“Anh đã ăn cơm rồi, không có chuyện gì nữa thì em có thể đi rồi.” Phó Quân Tiêu không nghĩ ngợi gì liền nói ra câu đó, vừa nói xong liền cảm thấy hối hận.
Thật ra anh không muốn cô đi…
Sao lại nói cứng với cô như vậy chứ?
Đồng Kỳ Anh sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ được anh sẽ ra lệnh đuổi khách với mình không chút khách khí như vậy.
Hơn nữa, cô cũng không phải là “khách” mà!
“Vậy em có thể ăn cơm trong phòng bệnh của anh không? Em vẫn chưa ăn bữa tối.” Cô cúi thấp đầu nhỏ giọng nói lí nhí.
Nghe thấy cô nói, Phó Quân Tiêu nhíu nhíu mày, ánh mắt có chút ảm đạm, sắc mặt không khỏi trầm xuống một chút, trong lòng một đằng ngoài miệng một nẻo mà nói: “Tùy em.”
“Làm phiền anh rồi…” Đồng Kỳ Anh lúng túng rũ tầm mắt xuống, nghĩ thầm chắc không phải anh ấy vẫn còn đang giận mình đấy chứ?
Cô đi theo anh vào trong phòng bệnh VIP, một cô y tá trẻ tuổi bước vào theo sau, cứ thế càu nhàu với Phó Quân Tiêu:
“Anh Phó, mong anh đừng tự ý rút kim truyền nữa.”
“Xin lỗi cô.” Phó Quân Tiêu thản nhiên xin lỗi cô y tá.
Sau khi y tá treo lại bình nước truyền cho Phó Quân Tiêu, trong lúc vô tình nhìn thấy Đồng Kỳ Anh ngồi trên chiếc ghế sa lon bên cạnh liền sững sờ cả người.
Đồng Kỳ Anh không biết trong lòng cô y tá đang nghĩ cái gì, vào lúc này Phó Quân Tiêu ngồi trên giường bệnh bình tĩnh như không mà giới thiệu: “Cô ấy là vợ tôi.”
“...” Cô y tá cười xấu hổ, lễ phép gật đầu chào với Đồng Kỳ Anh, sau đó liền bê bàn tiêm ra khỏi phòng.
Đồng Kỳ Anh coi như được mở mang hiểu biết.
Cái người đàn ông đẹp trai lại nhiều tiền như này thì đi đến đâu cũng có vô số con gái độc thân phải động lòng.
Tổng giám đốc với ngôi sao nữ, tổng giám đốc với thư ký, tổng giám đốc với nữ y tá…
Nhìn thế nào cũng đủ kích thích mà!
Thôi kệ đi, cô vẫn cứ bình tĩnh tự mình ăn cho xong bữa tối đã!
Người dân coi lương thực là quan trọng nhất, cô không thể để bản thân đói bụng được.
Đồng Kỳ Anh mở hộp cơm ra, ngồi ăn một mình.
Ban đầu cô còn định ăn tối cùng anh, xem ra là anh đã cùng ăn với nữ thư ký Lạc Minh Ánh kia rồi.
Chắc hẳn là đồ ăn của thư ký Lạc Minh Ánh kia làm ngon hơn cô rồi.
Hai người rõ ràng ở trong cùng một căn phòng nhưng mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Đồng Kỳ Anh cực kỳ bình tĩnh ăn xong hết phần cơm mà không hay biết rằng trong suốt thời gian cô ăn cơm, ánh mắt của Phó Quân Tiêu đã vô tình cố ý đặt lên người cô vô số lần.
Còn cô ngược lại lại hết sức chăm chú ăn cơm, hoàn toàn không thèm để ý đến tình trạng của Phó Quân Tiêu ở bên kia.