Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 388: Chương 388: Rốt cuộc là vào hay không vào




Dù gì, cũng tại cô chọc anh tức đến mức sinh bệnh.

“Ting” tiếng thang máy đã đến tầng cao nhất, cửa thang máy liền mở ra, Đồng Kỳ Anh vừa bước ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Lạc Minh Ánh đang đi về phía cửa thang máy.

Lạc Minh Ánh mặc một bộ váy công sở màu hồng nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, tay cũng cầm một hộp cơm, hộp cơm lắc lư một độ cong nhất định theo sự chuyển động trên tay cô, rõ ràng, hộp cơm trong tay cô ta đã trống rỗng.

“Tổng giám đốc Phó đã ăn cơm rồi, mời cô Đồng về cho!” Lạc Minh Ánh quan sát Đồng Kỳ Anh một lượt, thấy bộ đồ của cô trùng màu với mình, thì khịt mũi khinh thường nói: “Cô ăn mặc như vậy là tới thăm người bệnh, hay dụ dỗ người bệnh thế?”

“?” Đồng Kỳ Anh ngạc nhiên cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc, cảm thấy không có chỗ nào bất ổn cả, không biết tại sao nữ thư ký này lại nói những lời chế nhạo đó.

“Cô còn không quay về sao? Cô Đồng!” Lạc Minh Ánh thấy Đồng Kỳ Anh không nói gì, thì giọng điệu cực kỳ lạnh lùng nói tiếp.

Nữ thư ký này hung dữ quá đi mất!

Đồng Kỳ Anh khẽ cắn môi, bình tĩnh nở nụ cười nói: “Tôi tới thăm chồng tôi, liên quan gì đến cô?”

“Chồng cô?” Lạc Minh Ánh như nghe thấy một chuyện cực kỳ buồn cười, nên khẽ hất cằm, châm biếm: “Cho nên cô mới trắng trợn bỏ nhà theo trai với cậu hai, để tận hưởng đêm xuân, cắm sừng tổng giám đốc Phó, sau khi chọc tổng giám đốc Phó tức đến mức hộc máu, thì mới nhận ra rằng tổng giám đốc Phó là chồng của cô sao?”

Hai người phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa thang máy xảy ra cãi vã, dẫn đến nhiều người đi đường âm thầm chú ý đến hai người. Lạc Minh Ánh vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt sửng sốt, sau đó ai cũng nhìn về phía Đồng Kỳ Anh bằng ánh mắt khinh bỉ.

Đồng Kỳ Anh rũ mắt xuống, trong lòng cô vừa tức vừa bất đắc dĩ, nhưng không hề ngạc nhiên trước câu nói này của Lạc Minh Ánh.

Cảm nhận được những ánh mắt khinh bỉ từ mấy người xung quanh, Đồng Kỳ Anh hơi luống cuống tay chân, ra sức mím môi, cố gắng mỉm cười, ra vẻ tự nhiên hào phóng phản bác lại: “Thư ký Lạc, cô đứng trước mặt mọi người, bịa đặt sinh sự, tràn đầy thù địch với vợ của cấp trên mình, chia rẽ mối quan hệ giữa vợ chồng chúng tôi, cô đang có âm mưu gì vậy?”

“Tôi không chia rẽ mối quan hệ giữa cô và tổng giám đốc Phó! Cô bớt nói nhăng nói cuội lại đi!” Lạc Minh Ánh nhất thời vừa tức lo lắng, trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh đến nghiến răng nghiến lợi.

“Chẳng phải người luôn nói nhăng nói cuội là cô à?” Đồng Kỳ Anh lạnh lùng đáp trả lại Lạc Minh Ánh, rồi vươn tay đẩy người đang đứng trước mặt ra, sau khi đi được mấy bước thì ngừng lại, xoay người lại nói với Lạc Minh Ánh rằng: “Thư ký Lạc, tôi tiện thể nhắc nhở cô một câu, nếu cô muốn tiếp tục làm việc trong tập đoàn Phó Thị, thì tốt nhất đừng nên trêu chọc tôi.”

Đồng Kỳ Anh nói xong thì khẽ cười với Lạc Minh Ánh, rồi rời đi chẳng hề ngoảnh mặt lại.

Để Lạc Minh Ánh đứng đó tức tối bất mãn trừng mắt nhìn bóng lưng rời đi của Đồng Kỳ Anh, bị câu nói của cô chọc tức đến mức nổi trận lôi đình.

Người phụ nữ này đúng là được cưng chiều quá nên kiêu ngạo.

Cô ta không hiểu, rốt cuộc tại sao Phó Quân Tiêu lại thích Đồng Kỳ Anh? Cô chỉ là hàng qua tay, là một chiếc giày rách bị người đàn ông khác xỏ qua mà thôi.

Nhưng cô ta không hề biết rằng, dù Đồng Kỳ Anh có phải là hàng qua tay, hay giày rách gì hay không, thì Phó Quân Tiêu cũng hoàn toàn không quan tâm.

Lúc Đồng Kỳ Anh đi tới cửa phòng bệnh, thì nhìn thấy Phó Quân Tiêu đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, laptop thì để lên đùi, một tay thì gác lên tay vịn để truyền nước biển, còn tay kia thì nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím laptop.

Nhìn dáng vẻ của anh, quả thật đã ăn rồi, nên giờ đang tăng ca.

Mặc dù trên người anh đang mặc quần áo bệnh nhân sọc trắng xanh, nhưng khí chất trên người anh vẫn hơi cao ngạo lạnh lùng, khuôn mặt điển trai như được điêu khắc, hơn nữa lúc nhấc tay nhấc chân đều vô tình toát ra vẻ điềm tĩnh và nội tâm của người đàn ông trưởng thành, đủ khiến phụ nữ si mê anh rồi.

Đồng Kỳ Anh ôm hộp cơm vào lòng, trên khuỷu tay còn mang theo một túi giấy đựng quần áo, đang đứng trước cửa phòng bệnh do dự.

Cô nên hay không nên đi vào?

Dù gì anh cũng ăn cơm rồi, hơn nữa anh lại đang tăng ca, tốt nhất là cô đừng nên tiến vào?

Nhưng cô đã tới đây rồi, nếu không đi vào chẳng phải cô đang làm chuyện công cốc à?

Lúc nãy cô có thể cực kỳ kiêu ngạo nói rằng, mình tới thăm chồng ngay trước mặt Lạc Minh Ánh, nhưng bây giờ, cô lại chột dạ sợ hãi.

Cô bắt đầu xem anh là chồng của mình từ khi nào?

Cô luôn cho rằng, người anh thích là Lý Tư San, Tô Hoài Lan, cô vợ sắp cưới đã hủy hôn gì kia và nữ thư ký Lạc Minh Ánh, nhưng cuối cùng kết quả đều là một mình cô đứng đây tưởng bở.

Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại êm tai bỗng vang lên.

Đồng Kỳ Anh vội vàng xoay người, vừa đi vừa lấy điện thoại ra khỏi túi xách.

Lúc này, Phó Quân Tiêu cũng bị tiếng chuông điện thoại đó thu hút, lúc anh ngước mắt lên nhìn, thì chỉ thấy một bóng dáng màu hồng nhạt đang lướt qua cửa.

Kỳ Anh? Không đúng, chẳng lẽ Minh Ánh vẫn chưa rời đi ư?

Phó Quân Tiêu nhíu mày, rồi thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem xét công việc trên màn hình laptop, nhưng trong lòng luôn nghĩ đến người phụ nữ Đồng Kỳ Anh kia.

Đồng Kỳ Anh chạy vào lối đi an toàn, rồi mới nghe điện thoại.

“Mợ cả, vẫn còn một phần canh gà bào ngư nữa, cô quên mang theo món này rồi.” Là thím Lưu gọi tới.

Đồng Kỳ Anh cảm thấy hình như mình đã có lý do để không tiến vào nữa, cho nên lập tức cười đáp lại: “Bây giờ tôi sẽ quay về lấy ngay.”

Sau khi cô cúp điện thoại, thì rũ mắt xuống, thầm vui mừng xoay người lại, ai ngờ vừa quay đầu đã va vào một lồng ngực rắn chắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.