“Luze, anh dám cua tôi xong lại quay ra của cả em gái tôi à?”
Một giọng nói vô cùng giận dữ vang lên sau đầu Luze.
Khóe miệng Luze giật giật, giống như vẫn còn muốn nói gì đó, vẻ mặt cứng đờ lại, bất chợt rùng mình một cái.
Tần Sơ Hạ nhìn thấy chị họ năm của mình Holly đứng sau Luze đang tức giận đến đỏ mặt tía tại, cô theo bản năng đưa tay lên che mắt mình lại.
Giây phút tiếp theo, hai cái tát “bốp bốp” vang lên thanh thúy. Luze kêu lên thảm thiết: “Cô Holly, cô hãy bỏ qua cho tôi đi.”
“Bỏ qua cho anh ư? Anh phải hỏi nắm tay của tôi có đồng ý hay không” Holly hừ lạnh, túm lấy áo Luze kéo anh ta đứng dậy khỏi ghế, hung hăng đâm thẳng vào giữa mũi của Luze.
Tần Sơ Hạ theo bản năng hạ tay xuống nhìn xem, chỉ thấy Luze lập tức chảy máu mũi, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ thật không có tiền đồ.
“Cô Holly, tôi sai rồi”
Nhưng Holly không có ý định muốn buông tha cho Luze.
Ngay vào lúc Holly đang định tung ra một cú đấm nữa vào người Luze thì Tần Sơ Hạ đứng bật dậy, nhanh nhẹn ngắn Holly lại và khuyên can: “Chị năm, đừng đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng mất”
“Liên quan gì tới em?” Holly không thèm để ý, dùng sức đẩy Tân Sơ Hạ ra.
Tần Sơ Hạ lảo đảo, vào lúc sắp đụng trúng góc bàn bên cạnh thì có một đôi bàn tay to lớn đỡ lấy eo cô, lưng cô trực tiếp dựa vào một bức tường bằng da thịt.
“Candy, cô không sao chứ?” Âm thanh của Luss vang lên từ phía sau.
Tần Sơ Hạ theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Luss nhếch miệng cười với cô, còn nháy mắt tinh nghịch một cái.
Tần Sơ Hạ nhìn thấy Luss thì mỉm cười đáp lại: “Luss”
Mà lúc này, Holly đã túm Luze kéo từ dưới đất lên và chất vấn: “Còn muốn tìm hiểu sâu hơn với em gái tôi nữa không?”
“Không, không dám” Luze trả lời thật không có khí phách. So với bộ dạng thân sĩ phong độ ngời ngời ban nãy thì giống như hai người khác nhau hoàn toàn.
“Cô Holly, loại đàn ông cặn bã này giao cho cô xử lý. Cô phải đánh thật mạnh vào” Luss vừa đứng một bên thêm dầu vào lửa, vừa khoác tay lên vai Tần Sơ Hạ và nói: “Tôi dẫn Candy đi, không ở lại làm phiền cô đánh người nữa”
“Tình huống gì vậy?” Tần Sơ Hạ mơ hồ không hiểu gì.
Luss khoác vai Tân Sơ Hạ, đẩy cô đi về hướng cửa lớn của nhà hàng, nhẹ giọng nói: “Không phải tôi đã khuyên cô đừng có gần gũi quá rồi hay sao? Sao lại không nghe lời thế?”
“Mới sáng sớm tôi đã bị ông nội ép đến được chưa?" Tần Sơ Hạ uất ức nói.
Lúc này, Holly lại gọi Tần Sơ Hạ lại, vô cùng tức giận và nói: “Cô không có việc gì thì trở về làm cái gì? Đến tranh sủng ái của ông bà nội với mấy anh chị chúng tôi sao? Cô có biết ông nội nói gì với tôi không? Ông nội nói muốn tôi nhường Luze lại cho cô. Thật là hài hước, người đàn ông tôi coi trọng trước tại sao tôi phải nhường cho cô? Chỉ bằng cô là em út?”
“Việc này không liên quan gì tới cô ấy. Là tôi nói với ông nội cô rằng tôi không ưng ý với cô, cảm thấy em út nhà cô khá được. Vừa hay ông nội cô cũng đang muốn mai mối tìm người hôn ước phù hợp cho em gái cô” Luze ôm lấy cái mũi và nói thêm vào: “Cô bạo lực như vậy tôi không dám lấy cô đâu”
“Không dám lấy mà anh còn cưa tôi? Cưa đổ tội xong lại muốn quay qua trêu ghẹo em gái tôi? Anh muốn chết phải không?” Holly tức giận vung nắm đấm lên.
Luss thấy vậy bèn vội vàng kéo Tần Sơ Hạ rời khỏi nhà hàng Tây.
Anh ta chạy đến mở cửa xe cho Tân Sơ Hạ, sau khi Tần Sơ Hạ ngồi xuống ghế lái phụ, anh ta đóng cửa xe lại và quay lại ghế lái chính.
Thấy Tần Sơ Hạ kéo dây an toàn, anh ta lại thuận tay kéo lấy móc khóa cài trên tay cô, nghiêng người giúp cô cài dây an toàn.
Đầu của Luss theo đó mà che trước mặt của Tần Sơ Hạ, cứ nhìn sang bên cạnh, giống như anh ta đang kiểm soát hồn Tần Sơ Hạ.
Mà từ lúc Luss khoác vai Tần Sơ Hạ đi ra khỏi nhà hàng Tây cho đến khi hai người lên xe, sau đó còn một màn “hôn nhau cuồng nhiệt” nữa đều bị Phó Diệc Phàm đang ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng đang đỗ bên kia đường nhìn thấy không sót một chi tiết nào.