“Vậy mỗi người lấy một phần” Phó Diệc Phàm nói một cách hời hợt.
Nữ đồng nghiệp đã có chút hậm hực mà nhếch khóe miệng.
Sau khi Thang Hưng Hiền tuân lệnh bèn nhân chiếc chuông phục vụ trên bàn, kêu nhân viên phục vụ tới.
“Chúng tôi còn muốn điểm tâm trên bàn trước mặt cô gái kia, mỗi người một phần” Thang Hưng Hiền nói với nhân viên phục vụ.
Người phục vụ nhìn theo hướng Thang Hưng Hiền chỉ, sau khi nhìn thấy món điểm tâm hình hoa hồng ba chiều, mới lễ phép mỉm cười đáp lại Thang Hưng Hiền: “Phần điểm tâm đó cần phải đặt trước. Anh xem hiện giờ có muốn đặt trước không? Bữa trà sáng mai có thể đem lên”
“Điểm tâm này là gì mà lại phải cần đặt trước?” Thang Hưng Hiền thật thà hỏi.
Không chỉ có một mình Thang Hưng Hiền tò mò, ngay đến cả Nhan Huệ Phương bọn họ cũng rất hiếu kỳ.
Nhân viên phục vụ mỉm cười rồi đáp: “Phần điểm tâm này có tên gọi là “yêu em”, chỉ dùng cánh hoa hồng tươi để chế tác, bởi vì quá trình chế tác phức tạp và tỉ mỉ, vả lại thành phẩm sau khi chế tác lại giống y như hoa hồng thật, lại còn phải xử lý quá trình ướp lạnh, hương vị được nâng cao đến tốt nhất trước khi dâng lên cho khách, cho nên chỉ có thể đặt trước mới có”.
“Vậy không cần đâu, cảm ơn” Thang Hưng Hiền chỉ có thể bỏ qua, dù sao hôm nay bọn họ cũng về nước rồi.
Sau khi tất cả mọi người đều đã mất hứng, nữ đồng nghiệp bền thu hồi ánh mắt hâm mộ đổi với Tần Sơ Hạ.
Mà lúc này, sắc mặt của Phó Diệc Phàm lại rất xấu xí.
Bữa điểm tâm tỏ tình cần đặt trước chứng tỏ điều gì?
Tất cả không cần nói cũng biết.
“Nếu đều đã ăn no rồi thì chúng ta về khách sạn thôi” Phó Diệc Phàm nói.
"Ăn no rồi” Gần như mọi người đều đồng thanh nói. Thang Hưng Hiền lúc này mới đứng dậy ra quầy thu ngân tính tiền.
Sau khi rời khỏi nhà hàng Tây, Phó Diệc Phàm ngồi ở ghế sau trên một chiếc xe sang trọng, lạnh lùng chăm chú nhìn về phía trước.
Nhìn ra ngoài cửa xe, bên cạnh khung cửa sổ sát sàn của nhà hàng Tây là Tần Sơ Hạ và một người đàn ông lịch sự đang ngồi trò chuyện.
Anh không liếc mắt qua cửa kính để nhìn bọn họ thêm.
Xe nhanh chóng lao đi.
Anh và hình ảnh của bọn họ xẹt ngang qua nhau.
Trong lúc xe đang chạy, đột nhiên điện thoại di động của Phó Diệc Phàm vang lên.
Anh rút điện thoại từ túi quần ra, gõ mật khẩu, sau đó nhấn vào xem tin nhắn gửi đến.
Là miêu tả của căn cứ bên kia cung cấp cho anh, là bức ảnh của người đàn ông phạm tội tâm lý có quan hệ với “Hắc Chủ”.
Hắc Chủ có nhân cách phản xã hội, hoang tưởng hiếu chiến và tính chiếm hữu cao.
Mặt nạ của Ma vương là đại diện cho những thiên thần sa ngã và những sứ giả đã phản bội chúa.
Hình xăm con dơi tượng trưng cho ngọn nguồn của vạn chất độc.
Yêu thích màu đen, đại biểu cho hiện thân của bóng tối.
Khuôn mặt của Hắc Chủ có thể đẹp đẽ mĩ miều như ma cà rồng trong thần thoại phương Tây, màu da khá trắng, tính cách thô bạo, không thích người khác lấy những thứ bẩn lên người mình...
Nhìn đến đây, Phó Diệc Phàm rơi vào trầm tư trong phút chốc.
Đột nhiên anh nhớ đến những gì Tần Sơ Hạ từng nói.
Cô đã từng nói với anh rằng những người cô thích đều không có kết cục tốt đẹp.
Đã từng có một chàng trai tỏ tình với cô, sau đó cũng đã bị phát điện và phải vào viện tâm thần.
Nhớ lại những điều này, Phó Diệc Phàm lại nghĩ đến món điểm tâm hoa hồng tỏ tình kia, bỗng nhiên ý thức được gì đó, anh vội vàng nhấc điện thoại gõ một dãy số rồi nhấn gọi.