Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 495: Chương 495: Những gì cô có đều dành cho anh




Phó Quân Tiêu nhướng mày, gật đầu.

Nếu nói như vậy, chuyện hôm nay cô bị Phó Quân bác đeo bám, anh cả cũng biết rồi?

Tuy rằng trong lòng cô ngay thẳng nhưng mà cảm giác bị người âm thầm theo dõi, thật sự khiến trong lòng cô không được thoải mái.

“Anh cả, có thể kêu bọn họ giải tán đi không?”

“Chuyện này không phải anh nói là được.”

“Anh có thể nói giúp em được không?”

“Anh đã từng nói rồi, nhưng mà vẫn như vậy!”

“Được thôi!” Đồng Kỳ Anh ỉu xìu.

Phó Quân Tiêu bất lực cười: “Kỳ Anh, anh biết trong lòng em còn có Quân Bác.”

Quả nhiên...

“Phó Quân Bác đã là chuyện quá khứ rồi, anh cả, anh đừng hiểu lầm.” Đồng Kỳ Anh vội vàng giải thích.

Phó Quân Tiêu hỏi ngược lại: “Vậy Thành Hưng thì sao?”

Lúc này, Đồng Kỳ Anh im lặng.

Nhìn cô bỗng chốc im lặng, anh chỉ khẽ cười nói: “Kỳ Anh, cuộc họp bản vẽ giải đáp sau này, anh để trưởng phòng Tôn dắt cấp dưới đi, em không cần đi nữa. Em chỉ phụ trách việc phía sau, làm những công việc phê duyệt bản vẽ.”

“Được.” Đồng Kỳ Anh cười rạng rỡ.

“Buổi tập luyện của anh kết thúc rồi, anh đi tắm đã, sau đó bắt đầu công việc ngày hôm nay.” Phó Quân Tiêu tiếp tục nói.

Đồng Kỳ Anh gật đầu: “Tạm biệt.”

“Sáu tiếng sau gặp.” Phó Quân Tiêu vẫy tay.

Đồng Kỳ Anh cũng vẫy tay, sau đó trực tiếp tắt cuộc gọi video.

Bởi vì lệch múi giờ, bên này của cô đã là buổi trưa, còn bên đó của anh làm buổi sáng.

Lúc đợi đến bên anh là buổi trưa, bên cô cũng là chiều tối rồi.

Không biết do cô cảm giác sai hay sao, cô cảm thấy anh cả đối với cô có sự kiềm chế dục vọng rất mạnh.

Hoặc có lẽ liên quan đến môi trường trưởng thành của anh cả.

Dù sao, Phó Quân Tiêu cũng là ngậm thìa vàng sinh ra mà, vừa sinh ra đã có lòng tự tôn.

Đừng nói Phó Quân Bác ở trước mặt Phó Quân Tiêu có lòng tự ti, đến cả Đồng Kỳ Anh cô cũng có lúc bị Phó Quân Tiêu áp chế không thở được.

Sau buổi trưa, sau khi nghỉ ngơi ở căn hộ, Đồng Kỳ Anh liền đi tòa nhà tập đoàn Phó Thị làm lại một công thức tính mới.

Ngồi cạnh cửa sổ, lúc rảnh rỗi cũng có thể nhìn ngắm phong cảnh phía xa, đương nhiên đồng thời cũng có thể nhìn ngắm mọi thứ trước tòa lầu.

Bộ phận thiết kế nằm ở tầng không quá cao, vì vậy dưới lầu nếu như xuất hiện người quen cũng có thể nhìn được rõ ràng.

Giống như hiện tại, Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Hạ Huyền Thy, chính là em gái của Hạ Khiếu Bình.

Nhà họ Hạ bọn họ thật sự ai cũng tài giỏi nha.

Hạ Tỉnh Lung là nhà thiết kế kiến trúc tự do, Hạ Khiếu Bình làm việc trong một viện kiểm sát, còn Hạ Huyền Thy cũng là chủ của một chuỗi cửa hàng cà phê, Hạ Huyền Trâm là Anh Ninh trong Dạ Hoặc, hơn nữa còn là người mà cậu Thập yêu nhất, còn có Hạ Huyền Tịch khiến cô ghen, cùng làm việc với Phó Quân Tiêu, cũng không biết cô ta làm gì.

Phía trước tòa lầu, Hạ Huyền Thy giơ hai tay chặn một chiếc xe hơi sang trọng màu đen.

Lúc Hạ Huyền Thy ép chiếc xe hươi dừng lại, kết quả chiếc xe hơi này lại lùi về phía sau.

Vì để trốn cô ta, không đến mức vậy chứ!

Hạ Huyền Thy không làm được gì, chỉ đành bước đến đuổi theo chiếc xe.

Bất ngờ một chiếc xe màu trắng lao ra từ phía bên trái.

Trên lầu, Đồng Kỳ Anh trừng mắt nhìn, cô đứng dậy từ trên ghế.

“Tổng giám đốc Bùi, cô gái lúc nãy chặn đầu xe chúng ta, cô ấy... cô ấy, cô ấybị xe đụng rồi!” Trong chiếc xe màu đen, tài xế sửng sốt lắp bắp nói.

Ngồi phía sau, Bùi Hải Đăng đột ngột mở mắt ra.

Anh ta chỉ dừng lại một chút, không nói lời nào, lập tức kéo tay nắm cửa bước ra ngoài.

Một giây sau.

Đồng Kỳ Anh nhìn thấy Bùi ải Đăng đi đến trước mặt Hạ Huyền Thy.

Chiếc xe màu trắng dừng sát ngay trước Hạ Huyền Thy mà Hạ Huyền Thy do bị dọa, vì vậy chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống mặt đất.

Lúc Bùi Hải Đăng đến trước mặt cô, nhìn thấy cô bình an vô sự, lúc quay người rời đi, Hạ Huyền Thy dứt khoát đứng lên từ mặt đất, bước nhanh về phía trước nắm lấy cánh tay của Bùi Hải Đăng.

“Hải Đăng, chúng ta nói chuyện có được không? Bây giờ tôi rất cần anh!” Hạ Huyền Thy đáng thương cầu xin.

Bùi Hải Đăng không quan tâm đến lời Hạ Huyền Thy nói, phất tay đẩy Hạ Huyền Thy ra, không thèm nhìn đến cô, anh ta nói: “Cút!”

“Nể tình tôi là mẹ của đứa con anh, chúng ta nói chuyện được không?” Hạ Huyền Thy thật sự không muốn nhắc đến chuyện cũ, hơn nữa còn là vết sẹo cũ giữa hai người.

Nhắc đến con, sắc mặt của Bùi Hải Đăng lạnh đi vài phần, hai bàn tay cũng cuộn thành nắm đấm.

“Cô có tư cách gì lấy chuyện này nói chuyện với tôi?” Bùi Hải Đăng quay lưng về phía cô ta, anh ta cũng không quay đầu, lạnh lùng chất vấn.

Hạ Huyền Thy khẽ rũ mắt xuống, khẽ nói: “Hải Đăng, chỉ có anh mới cứu được tiệm cà phê của tôi, điều kiện như thế nào anh nói được không? Chỉ cần tôi có được, tôi có được, tôi đều đồng ý với anh.”

“Hừ.” Bùi Hải Đăng đột nhiên lạnh lùng cười: “Cô nghĩ cô còn là cô gái nhà họ Hạ được mọi người cưng chiều sao? Ở trên người cô, có thể có gì chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.