Không biết tại sao, trong lòng Hạ Huyền Thy hy vọng không phải là Đồng Kỳ Anh.
Nếu như là cô, vậy Đồng Kỳ Anh sẽ được yêu thương cưng chiều cả đời rồi.
Bố nuôi Hạ Kiến Quốc của cô ta là con trai nhỏ mà Hạ Đông Dương thương yêu nhất, nghe nói, năm đó đứa cháu nội của ông sinh ra, ông nội vui đến mức mở tiệc chúc mừng.
Lúc đó đến cả các anh em họ đều vô cùng yêu thích cô em gái nhỏ này, mẹ nuôi lại càng cưng chiều hơn.
Chỉ là chuyện đến ngày hôm nay, bao nhiêu chuyện cũ đã chôn vùi trong cát bụi mấy năm nay, người trong gia tộc lại tìm người lần nữa, cũng không biết trong lòng bố nuôi và ông nội rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Hạ Huyền Thy cũng nghi ngờ động cơ bố nuôi và ông nội tìm người, dù sao cũng chỉ là con gái nuôi của nhà họ Hạ, cô ta đối với tình cảm ruột thịt này vẫn rất nhất nhạy cảm.
“Có lẽ vì cô em gái ruột đó của anh là thuốc giải?” Hạ Huyền Thy đột nhiên nghĩ đến điểm này, thăm dò hỏi.
“Em làm sao biết được chuyện này?” Hạ Khiếu Bình nhất thời kinh ngạc.
Khóe miệng của Hạ Huyền Thy nhếch lên: “Không nói cho anh.”
“Anh hy vọng em có thể nói cho anh.” Hạ Khiếu Bình cau màu,chuyện này, là lúc nhỏ anh ta vô tình nghe lén được, đây là hồi ức đến hôm nay mà anh ta khó lòng nào quên được.
Hạ Huyền Thy khẽ nhún vai, phất tay nói: “Có một lần, mẹ để em thay bà ấy đi vào phòng bà tìm thuốc, em vô ý nhìn thấy một cuốn sách phân tích chất máu của em gái anh trong ngăn kéo tủ đầu giường, phía trên toàn là tiếng anh, còn có những từ ngữ chuyên ngành, hơn nữa văn kiện đã cũ kỹ ố vàng. Em tò mò, lúc chuẩn bị lấy điện thoại chụp, bố liền đi vào. Tuy không có chụp lén được văn kiện, nhưng mà em lại ghi nhớ một từ tiếng anh, em lên mạng tra một chút, ý nghĩa của từ này chính là thuốc giải, anh, em nói không sai chứ?”
Sau khi nghe Hạ Huyền Thy kể lại tất cả, tâm tư của Hạ Khiếu Bình trầm xuống.
Sau khi Đồng Kỳ Anh quay về, chuyện về Hạ Huyền Thy, cô không hề gọi điện thoại chất vấn Phó Quân Tiêu.
Đây là chuyện riêng của bọn họ, tuy rằng cô rất tò mò nhưng cũng không đến mức đi dò hỏi lung tung.
Hạ Huyền Thy có ý giấu giếm, cô ta cùng cô tuy không đến mức là bạn bè, nhưng cũng được xem là người quen.
Có những giới hạn, cô không nên đụng tới thì tốt hơn.
Vì vậy, vấn đề cô gửi tin nhắn cho Phó Quân Tiêu, cũng biến thành tin nhắn bình thường.
Sau khi soạn tin nhắn xong, đang chuẩn bị gửi đi, một cuộc điện thoại video của Phó Quân Tiêu đã gọi đến, Đồng Kỳ Anh vô tình ấn vào nút nhận.
“Bảo bối, em nhớ anh đến vậy à? Mới gọi video được vài giây đã nhận.” Phó Quân Tiêu lúc này mặc áo vận động tay trái đeo tai nghe, cả người di chuyển lên xuống giống như đang vận động trên máy chạy bộ.
Ánh mắt của Đồng Kỳ Anh rơi vào phía sau của Phó Quân Tiêu.
Lạc Minh Ánh cột tóc đuôi ngựa, mặc một áo hai dây và quần ngắn màu trắng, vóc người hoàn hảo, đang chạy trên một máy chạy bộ khác.
“Anh đang ở cùng với thư ký Lạc sao?” Đồng Kỳ Anh vô ý hỏi.
Phó Quân Tiêu không nhịn được cười, sau đó cầm điện thoại lên, quay mọi thứ xung quanh.
“Cả đội của bọn anh đang vận động ở phòng tập thể hình.”
Đồng Kỳ Anh cười ngượng ngụng, đột nhiên cảm thấy bản thân có phải là quá ích kỉ quá nhạy cảm rồi không.
“Anh cả, CEO Bùi Hải Đăng của tập đoàn Phó Thị bây giờ có quan hệ gì với anh?” Đồng Kỳ Anh chủ động thay đổi vấn đề.
Phó Quân Tiêu nhướng mày, không trả lời câu hỏi: “Anh ta đẹp trai hay anh đẹp trai?”
Đồng Kỳ Anh cạn lời, dừng lại rồi nhếch miệng cười: “Anh cả đẹp trai nhất!”
“Anh ta giống như bạn thân của anh, tài tử tài chính, quản lý tập đoàn giỏi hơn cả anh.” Phó Quân Tiêu khẽ cười nói.
Đồng Kỳ Anh cong môi, sau đó kể lại chuyện mà Bùi Hải Đăng đã cứu cô sáng nay nói với Phó Quân Tiêu: “Em nhìn thấy tay của anh ta bị thương, đều chảy máu rồi nhưng mà trong một chốc, vết thương của anh ta lại tự động lành lại. Em hoài nghi có phải em đang nhìn lầm hay không?”
“Kỳ Anh, chuyện này em có nói với người khác không?” Phó Quân Tiêu bỗng chốc nghiêm nghị hỏi.
Đồng Kỳ Anh lắc lắc đầu.
“Em cứ xem như chưa nhìn thấy đi.” Phó Quân Tiêu nói tiếp.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được tò mò hỏi: “Anh ta thật sự có công năng đặc biệt đó sao?”
“Đây cũng không được tính là công năng đặc biệt, thuật ngữ y học là gì, chỉ sợ phải hỏi Watson rồi.” Phó Quân Tiêu thản nhiên nói.
Điều này cho thấy anh đã sớm biết bí mật này của Bùi Hải Đăng.
“Nhiên Hoàng Minh không cùng anh đi nước Pháp sao?” Đồng Kỳ Anh tiếp tục hỏi.
Phó Quân Tiêu lắc đầu, trả lời nói: “Cậu ta ở trong nước có chuyện cần làm.”
“Anh cả.”
“Ừm?”
“Bây giờ em vẫn bị anh giám sát suốt cả hai tư tiếng sao?” Đồng Kỳ Anh thăm dò hỏi.
Phó Quân Tiêu cười khổ: “Là bị người anh phái đến giám sát.”
“Vậy... em đi tắm đi vệ sinh thì sao? Bọn họ cũng giám sát?” Sắc mặt Đồng Kỳ Anh thay đổi.
Phó Quân Tiêu không nhịn được cười, giải thích với cô: “Bọn họ chỉ giám sát những hành động bất thường của em, sẽ không can ngăn vào cuộc sống riêng tư của em.”
“Vậy cũng chính là những hành động bên ngoài của em, gặp người nào, làm chuyện gì, anh cả đều biết hết sao?” Đồng Kỳ Anh hỏi.