Chỉ là, khi Phó Quân Tiêu ở bên cô, anh không bao giờ chủ động đề cập bất cứ điều gì về những người phụ nữ mà anh quen biết, kể cả cô em gái này của anh.
Có lẽ điều này liên quan đến tính tình của Phó Quân Tiêu! Anh sẽ không đề cập đến những người phụ nữ không liên quan khác trước mặt người yêu của mình nếu không có việc gì.
“Bây giờ, chắc là vợ rồi nhỉ?”
Khóe miệng Hạ Khiếu Bình hơi nhếch lên.
Đồng Kỳ Anh ngây người nhìn Hạ Khiếu Bình, dường như anh ta đã biết chuyện riêng của cô với Phó Quân Tiêu.
“Cô ấy là Đồng Kỳ Anh, hai người chắc là bằng tuổi nhau đó!”
Bấy giờ Hạ Khiếu Bình mới nghiêm túc giới thiệu Đồng Kỳ Anh với Hạ Huyền Thy.
Hạ Huyền Thy rất thân thiện chìa tay về phía Đồng Kỳ Anh: "Kỳ Anh, xin chào, tôi là Huyền Thy." “Huyền Thy, xin chào.”
Đồng Kỳ Anh mỉm cười bắt tay cô ta.
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn, trong cả bữa ăn không ai nói chuyện gì cả.
Sau bữa ăn, Hạ Khiếu Bình vừa dọn dẹp chén đĩa, vừa nhìn Hạ Huyền Thy đang ngồi lấy tăm găm salad trái cây mà ăn, hỏi: "Hôm nay em có gặp Hải Đăng không? Anh ta có hứa sẽ giúp em không?" Tay cầm cây tăm của Hạ Huyền Thy đình trệ, trong miệng cô ta còn đang nếm vị ngọt của trái cây, kết quả đã bị anh trai Hạ Khiếu Bình dội một gáo nước lạnh xuống, khiến miệng cô ta giờ như đang nhai sáp.
Đồng Kỳ Anh ở bên cạnh giúp Hạ Khiếu Bình dọn dẹp bát đĩa, chỉ im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai anh em, không nói lời nào chen ngang.
"Em không có cơ hội nói chuyện với anh ta, anh ta từ chối em từ ngàn dặm xa bên ngoài rồi." Ánh sáng trong đôi mắt Hạ Huyền Thy trở nên ảm đạm.
Cô ta thực sự không ngờ rằng sau ba năm vắng bóng, Bùi Hải Đăng như được tái sinh hoàn toàn, trở nên hoàn hảo và nổi bật hơn.
Nghe nói anh ta đã được anh Quân Tiêu tiêu một số tiền lớn “đào”
về từ nước ngoài.
Nói vậy, có lẽ bây giờ anh ta nhất định có chỗ hơn người.
Tập đoàn Phó Thị, một “đế chế”
khổng lồ như thế, vậy mà Phó Quân Tiêu có thể dễ dàng giao cho Bùi Hải Đăng, thật đúng là khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Đồng thời, Đồng Kỳ Anh cũng cảm thấy sâu sắc rằng Phó Quân Tiêu đã trở nên không giống như xưa.
Ít nhất, ba năm trước, cô có thể cảm thấy anh vẫn rất tin tưởng Phó Quân Bác.
Nhưng bây giờ...
Linh tính mách bảo cô rằng Phó Quân Tiêu đang đề phòng Phó Quân Bác.
Nếu không thì tại sao anh không giao tập đoàn của mình cho Phó Quân Bác chăm sóc? Rõ ràng, Phó Quân Bác cũng có năng lực này, có thể quản lý tốt một tập đoàn khổng lồ.
"Em tốt nghiệp trung học năm mười tám tuổi, từ bỏ cơ hội vào đại học, vay tiền từ anh Quân Tiêu để mở một cửa hàng cà phê.
Trong ba năm, em đã mở được chuỗi cửa hàng ở một số thành phố lớn.
Nhưng chuỗi cửa hàng cà phê của em, không phải có vấn đề về kinh phí mà là có vấn đề trong khâu quản lý nên mới khiến việc kinh doanh thất bại.
Anh cảm thấy, nếu em suy nghĩ cho quán cà phê của em thì em nên mặt dày đến tìm Hải Đăng đi.
Ngay cả ý của anh Quân Tiêu của em cũng muốn em đi nhờ Hải Đăng giúp em giải quyết vấn đề khó khăn lớn này mà!”
Hạ Khiếu Bình kiên nhẫn thuyết phục.
“Em biết, nhưng anh ta đối xử với em như người xa lạ vậy, em biết phải làm thế nào với anh ta đây?”
Hạ Huyền Thy bĩu môi nói.
Đồng Kỳ Anh không nhịn được hỏi: "Giữa cô và tổng giám đốc Bùi kia có phải có hiểu lầm gì không?" Nghe cuộc trò chuyện giữa họ, cô có thể chắc chắn rằng bọn họ đều là những người quen cũ.
Nhắc đến chuyện hiểu lầm, Hạ Huyền Thy không khỏi nhíu mày.
Hạ Khiếu Bình nhìn Đồng Kỳ Anh, sâu kín đáp: "Có liên quan đến chồng cô." Anh cả? “Liên quan gì đến anh ấy?”
Đồng Kỳ Anh cảm thấy khó tin.
Hạ Huyền Thy lập tức trừng mắt nhìn Hạ Khiếu Bình, ra hiệu anh ta không nên nói quá nhiều trước mặt người ngoài.
Hạ Khiếu Bình hiểu ý cười khổ, bất đắc dĩ mà nhún vai với Đồng Kỳ Anh.
Chẳng qua, nếu họ không nói cũng không sao, cùng lắm thì cô đến hỏi anh cả là được.
Hạ Huyền Thy để cây tăm trong tay xuống, mỉm cười nhìn Đồng Kỳ Anh, chuyển đề tài: "Kỳ Anh, chị và anh Quân Tiêu quen nhau như thế nào?" Rất rõ ràng, Hạ Huyền Thy thực sự không muốn Đồng Kỳ Anh biết chuyện cá nhân của cô ta.
Vì vậy, cô ta mới quay ngược lại ba trăm sáu mươi độ hỏi về vấn đề giữa cô và Phó Quân Tiêu.
“Anh ấy bị đuổi giết, bị thương nặng… Nửa đêm trèo đến ban công của tôi… Sau đó, tôi đã cứu anh ấy.”
Đồng Kỳ Anh xấu hổ cười nói.
Hạ Huyền Thy kéo khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Thì ra là như thế này, chẳng trách." Đề tài không tiếp tục, sau khi dọn dẹp bát đĩa, Đồng Kỳ Anh tìm cớ rời đi trước.
Sau khi Đồng Kỳ Anh rời đi, Hạ Huyền Thy mới tán gẫu về chuyện của Đồng Kỳ Anh với Hạ Khiếu Bình: "Anh à, anh có cảm thấy ngoại hình của Đồng Kỳ Anh trông rất giống chị Trâm không?" "Chị Trâm" trong miệng Hạ Huyền Thy chính là Hạ Huyền Trâm.
Đồng Kỳ Anh cũng nhờ phúc của Hạ Huyền Trâm, bởi vì trông cô có chút giống cô ấy, nên mới có thể nhận được sự quan tâm của cậu Thập Lãnh Dật Phong.
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ấy, cũng giống như cảm giác đầu tiên của em vậy.”
Hạ Khiếu Bình cười nói.
“Có khi nào chị ấy là em gái của anh không?”
Hạ Huyền Thy hỏi tiếp.
Thật ra từ nhỏ cô ta đã biết mình là con gái nuôi của nhà họ Hạ, hơn nữa cái tên "Hạ Huyền Thy" là tên thật của cô chủ nhỏ nhà họ Hạ.
Hạ Khiếu Bình mím môi, khẽ lắc đầu: "Chắc là không phải đâu! Dù sao bố của chúng ta đã phái người đi tìm khắp cả nước, nếu là cô ấy thì đã có kết quả từ lâu rồi."