“Vào lúc em thống khổ nhất quẫn bách nhất, thậm chí là lúc em cùng đường mạt lộ, người đã xuất hiện bên trong sinh mệnh em không phải anh cả, mà là Phó Quân Bác.”
“Kỳ Anh, lúc đó anh...”
“Lúc đó anh đang bảo vệ quốc gia, lăn xả cùng đám côn đồ, cứu giúp những người khác trong lúc nước sôi lửa bỏng, cũng đã từng cứu em, nhưng anh lại vì cứu những người khác mà suýt chút nữa mất đi tính mạng của mình. Đồng thời, lúc đó anh cũng là vị hôn phu của Tô Hoài Lan, cho cô ta những thứ vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết.” Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên lành lạnh đánh gãy lời muốn nói của Phó Quân Tiêu: “Giống như những thứ mà bây giờ anh đang cho em, thỏa mãn cái gọi là lòng hư vinh của tất cả phụ nữ, thậm chí sẽ khiến người khác cảm thấy rất rung động. Chỉ là khi thứ như lòng hư vinh cùng rung động qua đi, còn lại trong lòng sẽ chỉ là trống rỗng. Loại cảm giác trống rỗng này đang nói cho em, em cùng anh cả là hai người ở hai thế giới khác nhau.”
Hai ngày này bởi vì lời của thím Lưu khiến cô bàng hoàng.
Thậm chí trước đó, trong lúc lơ đãng dường như cô cũng đã vì anh mà có chút rung động.
Thế nhưng khi rung động qua đi, cô lại rất mê mang.
“Có phải em muốn biểu đạt chính là, cho dù hiện tại anh làm bất cứ chuyện gì vì em, em cũng sẽ không yêu anh?” Phó Quân Tiêu bỗng nhiên quát lạnh một tiếng, mày kiếm nhíu chặt lại.
Anh nghiêng người, khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên phóng đại trước mắt Đồng Kỳ Anh, khiến cô giật mình.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng ngừng thở, lui về phía sau trốn tránh.
Giờ phút này, khoảng cách giữa hai người bọn họ gần đến nỗi có thể nghe được hô hấp lẫn nhau.
Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được cảm giác nóng rực sinh ra do tức giận ở trên người anh, trong mũi cô lại tràn ngập mùi bạc hà mát lạnh phát ra từ người anh. “Em sẽ làm tốt vị trí người vợ của anh, nếu như anh đủ tin tưởng em, em sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với anh, cũng sẽ thử yêu anh. Cho nên, anh không cần thiết vì em mà làm ra những chuyện xa xỉ này. Hiện tại em không cần nhà ở, xe cộ, tiền bạc của anh, đồng thời em cũng sẽ không tiêu loạn tiền của anh, cũng không cần anh vì em mà tiêu tiền hoang phí. Em có hứng thú cùng sở thích của mình, em cũng có một nghề thành thạo có thể tự mình kiếm tiền. Cho nên em không muốn làm một con chim hoàng yến của anh, không muốn bị anh nuôi nhốt trong lồng.” Đồng Kỳ Anh vô cùng bình tĩnh trả lời.
Cô dùng hôn nhân nửa đời sau của mình để hồi đáp ba năm yêu thầm của anh với cô, như vậy có đủ không?
Càng nhiều hơn nữa chính là cô đang đặt cược cho chính mình.
Cô chỉ hy vọng, đến lúc cô lâu ngày sinh tình với anh, anh vẫn sẽ đối với cô chung thủy một mực.
Nghe xong câu nói của cô, trong cặp mắt đen sâu thẳm của anh bỗng nhiên lóe lên ánh lửa, thụ sủng nhược kinh mà nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng trong xinh đẹp của cô.
Đồng Kỳ Anh lại vô ý thức dịch chuyển ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Phó Quân Tiêu.
Anh chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm nhỏ tinh xảo của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt bóng loáng non mềm trên đó.
Thể xác lẫn tinh thần của Đồng Kỳ Anh run lên, độ ấm dưới bụng ngón tay của anh nóng bỏng đến kỳ lạ.
Trong một khoảnh khắc, Phó Quân Tiêu tiến gần đến bên tai Đồng Kỳ Anh, hơi thở nóng rực phun lên phần da thịt như sứ trên cổ cô, ý tứ sâu xa hỏi: “Như vậy, bà xã thân yêu của anh, đêm nay anh đến làm ấm giường cho em nhé, thế nào?”
“Cái đó thì... không cần... thời tiết hơi nóng, em vẫn là quen dùng điều hòa.” Trái tim Đồng Kỳ Anh không khỏi giật thót lên, lập tức đẩy tay Phó Quân Tiêu ra, lúng ta lúng túng trả lời.
Người đàn ông này rốt cuộc có nghe vào trọng điểm lời nói của cô không?. Ngôn Tình Ngược
Đồng Kỳ Anh quả thực khó có thể tin được, thậm chí thực sự nghĩ mãi không rõ, mình rốt cuộc là đã làm gì mà kích thích dục vọng của người đàn ông này, có thể khiến anh vào lúc này tránh nặng tìm nhẹ mà thú tính đại phát.
A, chẳng phải có câu nói “đàn ông kỳ thực đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới”?
“Vậy... lúc nào em cần đến anh thì cứ gọi, anh sẽ đến ngay.” Phó Quân Tiêu mập mờ nhìn chăm chú vào Đông Kỳ Anh, chậm rãi lấy lại tinh thần từ trong tình cảnh vừa rồi.
Cô gái nhỏ này thật sự là rất có bản lĩnh, khiến anh một giây trước còn buồn bực khó thở, một giây sau đã có thể thay đổi tình cảm cảm xúc.
Không biết là bắt đầu từ khi nào, mỗi câu mà cô nói ra cũng có thể khiến anh vui vẻ lo lắng, như hai cực băng hỏa vậy.
Rõ ràng trước kia anh có thể vui giận đều không lộ ra ngoài, nhưng hiện tại ở trước mặt cô lại hoàn toàn bại lộ bản tính.
Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ nhếch lên, nghiêng người cúi đầu xuống hôn một cái lên đỉnh đầu Đồng Kỳ Anh, tâm viên ý mãn ngồi trở lại trên ghế lái, ngồi nghiêm chỉnh thu lại tâm tư rồi khởi động xe.
“Chúng ta về nhà, ừm, đi ngủ.” Anh dùng thanh âm tràn ngập từ tính cùng tình dục nói.
Đồng Kỳ Anh co quắp ngồi trên ghế phó lái, hoàn toàn không tiếp nhận dụ hoặc của anh mà ở trong lòng âm thầm ném ra một từ “cút”.
Anh càng muốn “ngủ” với cô, cô lại càng không để cho anh “ngủ”.
Hóa ra người đàn ông này tốn nhiều tâm tư trên người cô như vậy chính là vì muốn “ngủ” với cô?
Nông cạn, vô sỉ, ấu trĩ!
Là một đại sắc lang trăm phần trăm!
Cho nên vừa về đến nhà, Đồng Kỳ Anh không nói hai lời mà hỏa tốc chạy lên lầu, tiến vào trong phòng ngủ rồi khóa trái cửa phòng.
Đương nhiên cô sẽ không ngốc nghếch mà khóa trái phòng của anh, mà là căn phòng sát vách phòng của anh mà ba năm trước đây cô từng ở.
Rõ ràng là cô đã nói muốn làm một người vợ tốt của anh, nhưng lại không cùng anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, như vậy sao được?
Phó Quân Tiêu vì hành động của cô gái nhỏ này mà cười đến đau sốc hông. Kỳ thực anh chỉ là muốn ôm cô ngủ, chỉ thế mà thôi.
Anh thật không ngờ mình lại bị cô mắng, nói anh chỉ xem cô như là công cụ phát tiết nhu cầu sinh lý.
Nhưng cũng không thể cả đời này đều không làm chuyện phòng the với cô mà?