“Nếu muốn bồi dưỡng người mới vào thì phải từ bỏ những nhân viên có tuổi mà ông nội đã từng dẫn dắt. Như vậy sẽ có biến động rất lớn về nhân sự, ông nội không chịu cho những nhân viên lớn tuổi đó thôi việc, Kỳ Anh sẽ làm như thế nào?” Phó Quân Tiêu nhích nhẹ môi, hỏi với hàm ý sâu xa.
Sở dĩ anh luôn mở rộng lĩnh vực và khu vực kinh doanh dưới sự dẫn dắt của tập đoàn là để thu hút người tài mới từ các lĩnh vực vào trong tập đoàn nhằm trung hòa với những nhân viên cũ.
Vì anh nghĩ đến tình nghĩa của ông nội, không thể cho những nhân viên lớn tuổi thôi việc nên anh vẫn luôn giữ những nhân viên đã có tuổi nghề trên mười năm tính từ khi ông nội còn làm việc, dù cho họ đã không còn theo kịp bước đi của thời đại nữa thì anh cũng không nhẫn tâm cho họ thôi việc.
Ông nội nói công ty còn, có thể nuôi nổi họ thì cứ nuôi thôi.
Nhưng Phó Quân Tiêu anh không phải nhà từ thiện, anh sẽ nuôi bọn họ nhưng sẽ không nuôi một đám chỉ ngồi không ăn lương, anh đã sớm có đối sách, chỉ là anh muốn nghe thử suy nghĩ của Kỳ Anh mà thôi.
“Sao anh cả không tách những nhân viên lớn tuổi này ra? Nếu như đã phải nuôi họ thì sao không nuôi một cách có giá trị một chút. Nếu như anh cả có đủ vốn lưu động thì chi bằng hãy thành lập một công ty con rồi điều số nhân viên lớn tuổi của ông nội qua đó, sau đó xóa bỏ chế độ đảm bảo lương cứng, thực hiện chế độ ăn lương theo năng suất, dựa trên thành tích công việc để chia lợi nhuận và lương doanh số. Nếu như trong tập đoàn có một ngành lớn, bên dưới có hai công ty con cạnh tranh cùng một lĩnh vực thì sẽ giúp cho nhân viên trong nội bộ có thêm động lực. Như vậy thì những nhân viên cũ sẽ hưởng lương theo năng lực của mình, sẽ không ù lì không cố gắng nữa.” Đồng Kỳ Anh nói có đầu có đuôi.
Phó Quân Tiêu nhích mày, hiểu ý mỉm cười và nói: “Quả nhiên cục cưng của anh có năng lực giữ chức phu nhân tổng giám đốc.”
“Em nói bừa thôi, anh cả đừng tưởng thật.” Đồng Kỳ Anh bối rối mỉm cười. Vì Lạc Minh Ánh cô thấy mình đã bất chấp, thứ gì cũng dám nói: “Nói tóm lại, anh cả, anh nên trọng dụng thư ký Lạc để cô ấy làm việc cho mình mới được.”
Hi vọng Trịnh Minh Hâm có thể nhận ý tốt đó của cô, sau này tiếp tục ra sức cho công ty của anh cả.
“Được.” Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng đồng ý. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nói tới nói lui thì trọng tâm của Kỳ Anh vẫn là Lạc Minh Ánh.
Phải chăng chuyện này quá trùng hợp?
Anh muốn điều Lạc Minh Ánh đi thì Kỳ Anh chủ động hẹn anh ra ngoài ăn cơm, còn cố tình nói chuyện của Lạc Minh Ánh với anh.
Ba năm trước, Kỳ Anh có thể dung túng Tô Hoài Lan, bây giờ phải chăng cũng có thể dung túng cho Lạc Minh Ánh?
Rốt cuộc là cô tin tưởng anh hay là vốn dĩ cô không hề để tâm đến anh?
Đồng Kỳ Anh nói đến đây thì không tìm chủ đề khác nữa mà im lặng cầm chén đũa lên ăn cơm.
Sau bữa cơm, cô được anh nắm tay dắt về bãi đỗ xe phía trước tòa cao ốc tập đoàn Phó Thị.
“Chúng ta đi một chiếc xe về là được rồi.” Đồng Kỳ Anh đưa chìa khóa chiếc xe mà hôm nay cô đã lái đến cho Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu cầm lấy chìa khóa, mở cửa xe bên ghế phụ, đưa bàn tay ra che trên đầu trên của cửa xe để tránh cho cô bị va phải đầu rồi chờ cô ngồi vào chỗ với vẻ vô cùng lịch thiệp. Sau đó anh đến ghế sau xe, đặt số hoa hồng xanh và đỏ đó vào rồi mới về lại ghế lái xe.
Sau khi Phó Quân Tiêu lên xe thì mới nhìn thấy cô đang ôm mấy cành hồng màu hồng phấn đã sắp héo khô trong lòng.
“Có cần vứt đi không?” Đồng Kỳ Anh hỏi.
Phó Quân Tiêu mím đôi môi mỏng lại, mặc dù trên khuôn mặt điển trai của anh không có biểu cảm gì nhưng đôi mắt sâu thẳm và tràn đầy tình cảm của anh lại đang nhìn cô chằm chằm, anh nói với vẻ đầy ẩn ý: “Hôm đó... Anh định cầm bó hoa này dỗ cho em vui nhưng em không có ở nhà.”
Đồng Kỳ Anh ôm bó hoa đó trong lòng, sờ đầu ngón tay lên trên những cánh hoa đã héo, ánh mắt bất định, sau đó thì buồn bã chùng mắt xuống rồi nhỏ tiếng lẩm bẩm với vẻ mặt không cảm xúc: “Anh cả, tại sao lúc em cần giúp đỡ nhất thì người xuất hiện lại không phải là anh?”
Năm cô học đại học, xin nghỉ phép ra ngoài làm thêm nhưng lại bị công ty thực tập đuổi việc, bị bạn trai phản bội phải thất tình, bị ép trả không nổi tiền phòng trọ, thất vọng trở về quê nhà thì lại bị mẹ mình trừng mắt.
Cô muốn tiếp tục học năm hai nhưng không thể không tự mình kiếm tiền, muốn đến nương nhờ anh trai nhưng không mua được vé xe, lúc ở bến tàu, tấm vé tàu chạy đến thành phố Thuận Canh mà cô cần nhất là do Phó Quân Bác cho cô.
Lúc đó anh cả đã ở đâu?
Trong thành phố Thuận Canh rộng lớn, cô tìm không ra việc, phải đi hát ở hộp đêm, suýt chút nữa đã bị người ta làm nhục mà công việc nghiêm túc đầu tiên cô cần cũng là Quân Bác đã cho cô.
Lúc đó, anh cả ở đâu?
Để hoàn thành bản thiết kế và muốn tăng ca, cô cần tiền để mua máy tính xách tay, là Quân Bác đã cho cô.
Lúc đó anh cả đã ở đâu?
Lúc cô muốn tự mình thiết kế được một mẫu trang trí nội thất cho văn phòng tổng giám đốc nhưng gặp phải trở ngại, là Quân Bác đã cho cô linh cảm.
Lúc đó, anh cả đã ở đâu?
Lúc bố mẹ là cô nghĩ rằng là bố mẹ ruột của mình vì thiếu nợ mà bị bọn côn đồ vây đánh, cô vì không muốn bố mẹ phải chịu tội, bị ép phải gả cho người ta, đổi lấy tiền sính lễ để trả nợ cho bố mẹ cũng là Quân Bác cho cô tiền.
Lúc đó, anh cả đã ở đâu?
Nếu như cô và Quân Bác đã kết hôn thì sao anh cả lại sắp xếp cho Lý Tư San làm việc bên cạnh Quân Bác?
Rõ ràng anh cả biết Quân Bác có âm thầm động tay động chân với tập đoàn Phó Thị, sao lúc đó anh cả lại không kịp thời ngăn cản?