Thôi Mỹ Kỳ đối đáp rất trôi chảy: “Dùng để chống trượt!”
Tính đến lúc này, cô ta chưa trả lời sai câu nào hết!
Sau khi nghe câu trả lời của cô ta, Phó Quân Bác khịt mũi coi thường, giọng nói mạnh mẽ vang lên bắt đầu giải thích: “Lúc Nặc Kỳ Anh thiết kế bản vẽ này đã từng cầm bản sơ thảo đến hỏi tôi. Thiết kế bậc thang ẩn trong giá sách là tôi gợi ý cho cô ấy, cô ấy lấy ý tưởng từ gợi ý của tôi. Nặc Kỳ Anh cảm thấy trên các bậc thang chỉ sắp xếp những chi tiết dùng để chống trượt không thôi thì rất đơn điệu cho nên đã thiết kế chúng để mát xa một chút cho các huyệt vị trên gót chân. Chính vì vậy những vết lồi lõm, lốm đốm không đồng đều này trên bậc thang đều được sắp xếp có chủ đích dựa trên phương pháp châm cứu. Chúng dùng đế mát xa các huyệt vị chứ không đơn giản chỉ có thế dùng với chức năng chống trơn trượt! Cô Thôi Mỹ Kỳ, cô còn lời gì để nói không?”
Thôi Mỹ Kỳ che miệng mình lại theo bản năng, á khẩu không trả lời được.
Phó Quân Bác lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thôi Mỹ Kỳ, quát lớn: 'Những thứ như bản thiết kế chỉ cần thay đổi biện pháp, dùng một chút thủ đoạn là có thể sao chép toàn bộ. Nhưng vì sao lại sắp xếp như vậy, những chi tiết nhỏ dùng để làm gì, tất cả lý do và ý tưởng đều nằm trong đầu của nhà thiết kế, dù có muốn sao chép cũng không thể sao chép được! Cô Thôi Mỹ Kỳ, tôi không biết cô đã dùng cách gì để vu oan cho Nặc Kỳ Anh, nói cô ấy sao chép bản vẽ của cô. Nhưng, việc đã đến nước này, cuối cùng ai sao chép ai, mọi người vừa nhìn đã hiểu ngay. Tôi cũng không nhiều lời nữa. Tiếp theo, một nhân viên như vậy nên bị xử lý như nào? Phó phòng Tôn, chắc tôi cũng không phải dạy cô nên làm thế nào đâu nhỉ!”
“Vâng, tổng giám đốc Phó!” Đầu Tôn Lệ Á đổ đầy mồ hôi lạnh, gật đầu răm rắp.
Phó Quân Bác không nói thêm lời nào nữa, trực tiếp đi ra khỏi phòng họp.
Giờ khắc này, Tôn Lệ Á bực bội không thôi, căm tức trừng mắt với Thôi Mỹ Kỳ. Tất cả mọi người ở đây đều nhao nhao châu đầu ghé tai vào với nhau, bắt đầu xì xào bàn tán hành vi của Thôi Mỹ Kỳ. Bọn họ không ngờ mình đã hiểu lâm Nặc Kỳ Anh, không khác gì việc làm đồng lõa với người phụ nữ độc ác, giả dối như Thôi Mỹ Kỳ, trục xuất Nặc Kỳ Anh ra khỏi công ty. Mà ngay cả trong lòng Tôn Lệ Á cũng cảm thấy hố thẹn với Nặc Kỳ Anh.
Sau khi Phó Quân Bác rời đi, Thôi Mỹ Kỳ vân muốn giải thích cho bản thân, giải trừ oan ức không hề có của mình nhưng Tôn Lệ Á không còn tin tưởng cô ta nữa.
Ngay sau đó, Thôi Mỹ Kỳ phải đối mặt với với tất cả sự chán ghét, xua đuổi của mọi người xung quanh, thậm chí còn gặp phải chuyện nghiêm trọng hơn những gì Nặc Kỳ Anh từng trải qua. Đó chính là, cô ta bị bộ phận pháp luật của công ty kiện vì nghỉ ngờ liên quan đến “Ăn cắp bản quyền và sao chép thành quả lao động của người khác“.
Công ty làm như vậy là đang giết gà dọa khỉ! Chỉ tiếc một điều, Nặc Kỳ Anh không nhìn thấy kết cục của người phụ nữ xấu xa tên Thôi Mỹ Kỳ này.
Cùng lúc đó, Phó Quân Tiêu ở trong bệnh viện ròng rã suốt một tháng trời cuối cùng cũng quyết định, chính thức gửi cho cấp trên đơn xin xuất ngũ.
Trong vụ bắt cóc đánh bom trước, Phó Quân Tiêu dùng chính thân thể của mình bảo vệ con tin Lý Nhã Uyên, bản thân đã bị thương nghiêm trọng, sau khi rơi xuống, nện người lên tấm bê tông nên bị xuất huyết trong.
Mà năm bộ đội đặc chủng khác trong tiếu đội tác chiến cũng bị thương, tuy chân bị gãy nhưng may mãn là bọn họ vẫn còn sống, không phải lo lắng đến tính mạng.
Chỉ có điều, trong năm tên bắt cóc đã chết bốn tên, tên còn lại bị thương ở trong não, từ lúc đó đến nay vẫn nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh.
Mà ngay cả chiến hữu cùng anh vào sinh ra tử, Hàn Mậu Tỉnh cũng trêu chọc anh: “Cậu Tư, chị dâu đúng là bùa hộ mệnh của anh đấy!” Lúc trước, sau khi tòa nhà Thiên Hương sụp xuống, nếu trên cổ tay trái của Phó Quân Tiêu không có chiếc lắc tay mắc vào một thanh thép nhô ra có tác dụng giảm xóc thì chỉ sợ anh và cô bé Lý Nhã Uyên đã không còn sống nữa, bị mấy tảng bê tông rơi lộn xộn đó xiên cho máu thịt be bét, bị đập nhuyễn thành bùn nhão từ lâu rồi.
Phó Quân Tiêu hiểu ý khẽ cười, trong đầu tự giác hiện lên dáng vẻ của Nặc Kỳ Anh: “Đương nhiên!” Người phụ nữ này khiến anh vừa yêu lại vừa giận.
Lúc không gặp mặt, nghe quản gia Lưu nói mấy chuyện kia, anh tức giận đến mức mặt đỏ tía tai. Nhưng vừa gặp lại cô ta, anh lại có cảm giác “Yêu”, yêu cô ta đến mức không thể buông tay. Phó Quân Tiêu cũng không biết nói thế nào cho rõ ràng nữa, đây là một loại tình cảm rất mâu thuẫn.
Có điều, bây giờ anh rút khỏi bộ đội đặc chủng, liên tục chiến đấu trong chiến trường giới kinh doanh, người vui vẻ nhất hắn là ông nội. Anh bị thương nghiêm trọng phải nằm trong bệnh viện, người nhà chẳng ai biết. Anh không những nói dối ông nội mà ngay cả em trai mình là Phó Quân Bác, anh cũng không báo cho biết.
“Cậu Tư, khi nào anh định chính thức đi đăng ký, lấy giấy chứng nhận kết hôn với chị dâu đây?” Hàn Mậu Tinh lại hỏi. Phó Quân Tiêu hiếu ý cười nói: “Sau khi lấy được hạng mục biệt thự nghỉ dưỡng Tây Trấn, cô ấy du lịch Hàn Quốc về, tôi sẽ tặng biệt thự ấy với tư cách là quà tân hôn đưa cho cô ấy” Bởi vì, quê hương của cô ta ở Tây Trấn.
Anh nghe quản gia Lưu nói, trong mấy ngày anh nằm trong bệnh viện, Tô Mạn Tuyết có trở về nhưng chỉ ở lại có hai ngày lại chạy tới Hàn Quốc chơi tiếp. Quản gia Lưu định nói cho Tô Mạn Tuyết chuyện anh bị thương nhưng anh không cho nói.
Anh không muốn cô ta sẽ lo lắng vì anh, anh chỉ hy vọng, cô ta ở Hàn Quốc khiến cho bản thân mình vui vẻ là được rồi. Chỉ có lúc cô ta vui vẻ, anh mới có thể càng vui vẻ hơn.
Mấy ngày kế tiếp, Nặc Kỳ Anh vẫn luôn bị anh trai, à, không, phải là anh họ Nặc Lâm Dương sắp xếp cho đi xem mắt chỉ vì muốn mình gả ra ngoài sớm hơn một chút.
Cùng lúc đó, cô còn phát hiện, cha Đồng mẹ Đồng luôn đối xử khách khí với cô.
Có lẽ là bởi vì vẫn còn chưa đủ quen thuộc lẫn nhau, nhưng Nặc Kỳ Anh cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó. Thi thoảng còn nghe mẹ Đồng nhắc tới, nói là muốn đến nhà họ Lương thăm Thi Nhân, cha Đồng cũng im lặng không lên tiếng.
Nặc Kỳ Anh ở chung với bọn họ chỉ nói chuyện, giao lưu đơn giản vài câu như: ba mẹ, ăn cơm đi, ba mẹ, con ra ngoài xem mắt. Không sai, từ khi cô bị người ta vu oan giá họa, bị đồng nghiệp trong công ty đuổi đi, mấy ngày này, khi về đến nhà đều bị anh kêu đi xem mắt.
Giấc mộng của cô, lý tưởng của cô, nguyện vọng của cô...
Tất cả đều không thể thực hiện được! Mỗi lần phải đối mặt với những đêm dài cô độc, Nặc Kỳ Anh lại bất lực trốn trong chăn thút thít nỉ non. Ngày hôm đó, trước sau như một, cô lại đi xem mắt, người đàn ông ngồi đối diện lạ lẫm như bình thường. “Cả thân thể lẫn tâm hồn của tôi đều rất sạch sẽ, chưa bao giờ yêu đương, trung thành với hôn nhân.
Tôi biết quản lý tiền nong, cần cù tiết kiệm, sẽ giặt quần áo nấu cơm. Nhưng tôi không có xe, không có nhà, không có công việc, không có tiền gửi ngân hàng.
Bởi vì mỗi tháng phải trả tiền cho khoản lãi từ việc vay nặng lãi, vậy nên, nếu lấy nhau, tiền biếu ít nhất là sáu tỷ! Tôi như vậy... anh có bằng lòng lấy không?” Mỗi lần đi xem mắt Nặc Kỳ Anh lại nói những lời này với người đàn ông ngồi đối diện, đều thẳng thắn, thành khẩn hỏi những lời này.
Đương nhiên, câu trả lời nhận được nghe hoa mĩ đủ điều nhưng khi tóm gọn lại, nội dung đại khái có thể dùng hai chữ “không muốn” để khái quát tất cả. À, đúng rồi! Bây giờ cô không còn được gọi là “Nặc Kỳ Anh” nữa, mà tên cô là Đông Kỳ Anh. Đương nhiên, em họ cũng không còn gọi là “Đông Thi Nhân” nữa, mà được gọi là Lương Thi Nhân.
Đông Kỳ Anh cười khố, chỉ cầu thượng đế, tha thứ cho việc cô cô đứng về phía 'tiên'.
“Ting ting, có tin tức mới, xin chú ý kiểm tra và nhận.” Một tin nhắn, kéo suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh trở lại.
Vừa xem mắt thất bại, kết thúc buổi hẹn với một đối tượng xem mắt, anh họ Nặc Lâm Dương lại gửi tới một tin nhản, là số điện thoại của một đối tượng xem mắt khác. Đồng Kỳ Anh ấn mở tin nhắn trên điện thoại nhìn một chút, từ trước đến nay, cô luôn chủ động lấy điện thoại gọi qua những dãy số đó, định ngày hẹn và địa điểm với đối phương. Có phải cảm thấy cô rất “không biết xấu hổ” hay không? Đúng vậy! Cô không biết xấu hổ mà muốn mình gả ra ngoài sớm một chút. Mục tiêu rất đơn giản, cũng rất thực tế, chỉ vì một chữ... tiền!