“Ừ..”
Một lúc lâu sau Nặc Kỳ Anh mới lên tiếng trả lời. Cô có chút run sợ mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Ai ngờ anh ta lại xua đi cái vẻ hung dữ lúc nãy mà thay vào đó là nụ cười: “Đúng là cô rồi! Nặc Kỳ Anh, cô về đây lúc nào thế?”
“Anh...” Nặc Kỳ Anh nghe thế thì có chút kinh ngạc.
Người đàn ông trước mặt có cái bụng bia to tướng, dáng người khôi ngô, còn có râu quai nón. Cô không quen anh ta! Nhưng nghe cách anh ta nói chuyện thì dường như là có quen biết mình! Người đàn ông đó hảng giọng một cái rồi nói tiếp: “Lúc học cấp hai thì ai là người ngồi phía sau cô, không có việc gì lại thích tóm đuôi tóc của cô?”
“Bàng... Bàng Minh Triết ư?” Nặc Kỳ Anh thốt lên với vẻ kinh ngạc.
Bàng Minh Triết gật đâu rồi nhếch miệng cười một tiếng, để lộ ra hàm răng vàng, gương mặt lúc cười của anh ta lại càng thêm hung tợn.
Nặc Kỳ Anh mở to mắt mà nhìn. Lúc cô học cấp hai thì Bàng Minh Triết chính là một cậu nhóc mập mạp, không ngờ rằng lớn lên sẽ trở thành bộ dạng hung tợn như hôm nay. Nếu là bạn cùng lớp hồi cấp hai của cô thì dễ nói chuyện rồi.
Nặc Kỳ Anh chỉ về phía bố Đồng mẹ Đồng rồi nói với Bàng Minh Triết một cách ngại ngùng: “Thật ra tôi là con gái của hai người họ...”
“Không phải cô họ Nặc à, sao lại thành con gái của nhà họ Đồng rồi?” Bàng Minh Triết không còn cái vẻ hung dữ như lúc trước nữa, giọng điệu cũng dịu dàng mềm mỏng hơn nhiều.
Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười đắng chát: “Việc này nói ra thì dài dòng lắm, cậu xem có thể... có thể sắp xếp một chút không? Tôi và bố mẹ tôi thật sự là bị dồn vào đường cùng rồi.”
“Kỳ Anh à, tôi cũng chỉ có thể tạm thời tha cho bọn họ lần này mà thôi. Tôi cũng chỉ là một kẻ làm công, chuyên môn đòi nợ thuê. Tôi cũng chỉ có thể du di thời gian thôi chứ nếu bọn họ không trả tiền tôi cũng không thể tha cho bọn họ được.”
Bàng Minh Triết nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Chúng tôi chắc chắn sẽ trả tiền mà, cậu cứ tin tôi đi” Nặc Kỳ Anh thề thốt. Bàng Minh Triết nhìn chằm chằm vào Nặc Kỳ Anh một chút rồi liếc mắt ra hiệu với mấy tên đàn em. Sau đó bọn họ định rời khỏi đây. Nhưng trước khi đi anh ta lại nói với Nặc Kỳ Anh rằng: “Cô và bố mẹ cô vẫn nên nghĩ cách trả nợ sớm thì tốt hơn! Nếu như ông chủ của tôi phát hiện tôi tha cho các cô thì sẽ phái người khác tới đòi nợ. Lúc đó nói không chừng các cô sẽ càng thảm hơn.”
Nặc Kỳ Anh nghe thế thì mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô gật đầu rồi tiên bọn họ rời khỏi đây. Lúc cô quay người thì mẹ Đồng đã nhào vào lòng bố Đồng mà khóc rống lên.
Nặc Kỳ Anh nhìn thấy cảnh này thì quyết định gọi điện thoại cho Nặc Lâm Dương.
“Anh sắp xếp cho em đi xem mắt đi.”
Bố Đồng và mẹ Đồng nghe cô gọi điện cho Nặc Lâm Dương và nói thế thì không hẹn mà đều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía Nặc Kỳ Anh một cách ngẩn ngơ. Nếu như kết hôn có thế giúp bố mẹ cô yên ổn tuổi già thì cô sẽ cưới.
Nặc Kỳ Anh nhìn về phía bố mẹ Đồng với đôi mắt đỏ rực, cô vừa xót thương bọn họ vừa hận vận mệnh sao lại bất công với mình.
Ngoại trừ làm thế thì cô không còn sự lựa chọn nào khác. Bố Đồng mẹ Đồng quay mặt nhìn nhau, sau đó đều thở dài rồi im lặng.
Nặc Kỳ Anh biết rằng hai người bọn họ vẫn không thân thiết với mình cho lắm. Cho dù là con ruột nhưng dù sao không phải là do mình nuôi lớn nên kiểu gì cũng sẽ có khúc mắc trong lòng.
Nặc Kỳ Anh chỉ có thế thông cảm bố mẹ Đồng, nhưng không một ai nhớ tới việc thông cảm cho cô bé đáng thương này. Không một ai cả.
Mấy ngày sau... Trong văn phòng giám đốc của công ty Địa Trí dưới trước tập đoàn Phó thị.
Phó Quân Bác nhận được bản thiết kế mà bộ phận thiết kế nộp lên. Bởi vì ông nội đã dặn dò nên anh ta không thể không giúp Phó Quân Tiêu xem qua bản thiết kế văn phòng tổng giám đốc một chút.
Thật ra Phó Quân Bác đã xem qua bản thiết kế này từ lâu rồi. Thiết kế của Nặc Kỳ Anh rất tốt, anh ta cảm thấy chắc chắn Phó Quân Tiêu sẽ thích.
Nhưng lúc Phó Quân Bác xem bản thiết kế một cách cẩn thận thêm lần nữa thi anh ta phát hiện chữ ký ở cột nhà thiết kế là Thôi Mỹ Kỳ chứ không phải là Nặc Kỳ Anh, thế là anh ta đứng dậy đi tới bộ phận thiết kế.
Đám nhân viên nữ trong bộ phận thiết kế vừa nhìn thấy Phó Quân Bác thì ai ai cũng lộ ra vẻ mặt mê trai, không ngừng than thở về vẻ đẹp của anh ta. Bởi vì trưởng bộ phận thiết kế đi công tác chưa về nên trong khoảng thời gian này người quản lý của bộ phận thiết kế chính là phó bộ trưởng Tôn Lệ Á.
Đương nhiên là Phó Quân Bác sẽ đi tìm cô ta rồi. Thật ra lúc anh ta đi ngang qua phòng làm việc chung thì phát hiện chỗ Nặc Kỳ Anh hay ngồi nay lại không có ai, thế nên không khỏi có chút thắc mắc tại sao hôm nay cô không tới làm.
Tôn Lệ Á thấy Phó Quân Bác chưa chào hỏi gì đã tới thì có chút vừa mừng vừa lo, cô ta vội vàng đứng lên rồi nói với vẻ nịnh nọt: “Giám đốc Phó, sao anh lại đích thân tới đây rồi?”
“Sao hôm nay Nặc Kỳ Anh không tới làm?” Phó Quân Bác trực tiếp hỏi mà chẳng thèm vòng vo gì.
Tôn Lệ Á nghe thế thì rất giật mình, cô ta đành phải nở một nụ cười xấu hổ rồi đáp: “Cô... cô ấy từ chức rồi. “
“Từ chức ư?” Phó Quân Bác thốt lên với vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Nặc Kỳ Anh rất cần công việc này, sao cô có thế từ chức một cách dễ dàng như thế được chứ. Bây giờ Tôn Lệ Á mới nhớ tới việc Nặc Kỳ Anh có thể tới Địa Trí làm việc là vì có ô dù phía sau.
Chẳng lẽ... Ô dù của Nặc Kỳ Anh là giám đốc Phó ư? Trước kia các cô chỉ là ngờ vực vô căn cứ mà thôi, còn từng nghĩ rằng Nặc Kỳ Anh là bạn gái của trợ lý Triệu Bân.
Bây giờ xem ra là do các cô đoán sai rồi.
Tôn Lệ Á cảm thấy mình nên thẳng thắn mà nói rõ mọi chuyện thì tốt hơn, miễn cho tai bay vạ gió. Cô ta nói chuyện Nặc Kỳ Anh sao chép bản thiết kế của Thôi Mỹ Kỳ cho Phó Quân Bác, còn nói là Nặc Kỳ Anh cảm thấy mất mặt nên mới tự động từ chức.
Phó Quân Bác nghe xong thì vô cùng tức giận, anh vỗ bàn làm việc một cái khiến cho Tôn Lệ Á và những người ở ngoài kia đều giật nảy mình.
Anh bảo Tôn Lệ Á gọi tất cả mọi người tới phòng họp, đặc biệt là Thôi Mỹ Kỳ. Sau khi người của bộ phận thiết kế đều tới đủ thì Phó Quân Bác mới bỏ bản thiết kế kia vào trong máy chiếu, bắt đầu cầm bút sáng chỉ về phía hình vẽ trang trí ngay cạnh tủ trong bản thiết kế.
Sau đó hỏi Thôi Mỹ Kỳ ngay trước mặt mọi người: “Xin hỏi cô Thôi, tại sao cô lại thiết kế hình vẽ này ở góc và cạnh tủ? Cô làm thế là có ý đồ gì?”
“Tôi... tôi... tôi lên mạng rồi thấy hình vẽ này đẹp nên đã ghép vào góc cạnh của tủ...” Thôi Mỹ Kỹ đứng trước bản họp rồi cúi đầu nói một cách ấp úng.
Phó Quân Bác hừ một tiếng rồi giải thích với mọi người: “Đây là hình vẽ đặc trưng của dân tộc thiểu số, có ý nghĩa là cát tường như ý.”
“Hóa ra là có ý này!” Thôi Mỹ Kỳ cũng nở một nụ cười ngượng ngùng.
Phó Quân Bác lại nói tiếp: “Hình vẽ này sẽ không bao giờ được tìm thấy trên mạng. Bởi vì đây là hình vẽ cổ của dân tộc thiểu số, nó đã trải qua bàn tay sáng tạo của Nặc Kỳ Anh nên mới xuất hiện ở đây!”
“Cái gì cơ?”
“Chuyện gì xảy ra thế?” Lúc này, mọi người có mặt trong phòng họp đều vô cùng ngạc nhiên.
“Cô Tôn, cô có thể đi xem sơ yếu lý lịch của Nặc Kỳ Anh, xem xem đến cùng cô ấy có phải là người dân tộc thiểu số không!” Bây giờ Tôn Lệ Á mới nhớ tới chuyện này. Hơn nữa cô ta cũng không cần đi xem lại, bởi vì cô ta nhớ rằng Nặc Kỳ Anh đúng thật là một cô gái dân tộc thiểu số.
“Cô Thôi, tôi hỏi cô. Trên bề mặt của cầu thang ngầm tại sao lại có những cục tròn không theo quy tắc này? Nó có tác dụng gì?” Phó Quân Bác lại hỏi tiếp.