“Để Khương Tuấn lại cho tôi, lần này cậu rời đi không được mang theo người của mình. Khương Tuấn lại thủ đô cũng sẽ khiến Cố Triệt nghĩ rằng cậu bất đắc dĩ phải đi cúng bái nên mới để Khương Tuấn ở lại đây chăm sóc Cố An Nhiên.”
“Được, hy vọng lần này ông sẽ không làm tôi phải thất vọng. Ngôn Dương, có một số chuyện chỉ có một cơ hội duy nhất.”
“Tôi biết rồi.”
Ngôn Dương cười cười, nhưng trong lòng ông ta lại âm thầm bổ sung một câu.
Mọi việc có lần thứ nhất không có lần thứ hai, có lần thứ hai không có lần thứ ba.
Ngôn Dương xoay người đi ra cửa, rất nhanh ông ta đã xuống tới lầu dưới, ngồi lại trên xe.
Thư ký ngồi đặng trước lái xe, nói: “Ông chủ, đã làm theo lời ông dặn dò rồi, tất cả mọi chuyện đã được chuẩn bị ổn thỏa.”
“Ừ, khi Cố Gia Huy rời đi thì dẫn người âm thầm bảo vệ bọn họ trong bóng tối, đợi tới khi mọi chuyện đã ngã ngũ thì lại xuất hiện.” . Truyện Xuyên Nhanh
“Ông chủ, anh Trung rõ ràng đã cảnh cáo chúng ta, nếu chúng ta phái người đi theo thì không phải mọi chuyện đều sẽ bại lộ sao?”
“Tới lúc đó tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc rồi, còn sợ gì nữa chứ. Tôi chỉ cần cậu đảm bảo một chuyện, Hứa Minh Tâm không thể chết, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì mà chết đi thì chúng ta sẽ thua cả bàn cờ.”
Ngôn Dương hơi hơi híp mắt, giọng nói có hơi lạnh lẽo.
Bất cứ con bạc nào đều sẽ bí quá hóa liều.
Ông ta cũng đang đánh cược.
Thư ký nghe thế liền biết tầm quan trọng của chuyện này nên vội vàng gật đầu liên hồi. “Thuộc hạ đã rõ, lần này thuộc hạ sẽ đích thân đi, đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”
Ngôn Dương gật gật đầu, ông ấy quay đầu nhìn tòa cao ốc của tập đoàn J.C một cái, tòa cao ốc cao chót vót lộ ra sự im lặng chết chóc.
Ông ta thích cảm giác hô mưa gọi gió.
Nhất định trước khi người kia ngóc đầu trở lại ông ta sẽ xây dựng cho mình một bức tường thành kiên cố nhất, đủ để bảo vệ người phụ nữ mình yêu!
Buổi tối khi Hứa Minh Tâm quay về nhà, Cố Gia Huy nói với cô về chuyện cúng bái.
Ngày giỗ của mẹ anh cách tiết thanh minh không xa, anh dự định đợi đến cuối tuần cô được nghỉ thì sẽ đi về quê cúng bái.
“Về quê?”
“Ừm, hình như từ trước tới giờ anh chưa từng nói chuyện về mẹ anh với em.”
“Nếu như anh cảm thấy khó chịu thì không cần nhắc đến nữa.”
“Cũng chẳng có gì, từ lúc bọn anh còn rất nhỏ thì mẹ anh đã mất rồi, năm thứ hai sau khi anh được đưa ra nước ngoài thì bà ấy liền chết vì bệnh nặng. Bác sĩ nói, phần lớn nguyên nhân là vì hậm hực lâu ngày thành bệnh. Có thể thấy được những năm tháng bà ấy gả cho bố anh hoàn toàn không vui vẻ gì.”
“Vậy bà ấy… vì sao lại muốn gả cho bố anh?”
Mẹ của Cố Gia Huy năm ấy chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng mà Cố Gia Bảo đã hơn bốn mươi tuổi rồi.
Khoảng cách tuổi tác lớn như vậy không ai có thể khắc phục được.
Nhìn mẹ của Cố Gia Huy cũng không giống như loại người vì quyền thế lợi lộc, nếu không thì cũng sẽ không hậm hực thành bệnh.