Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 812: Chương 812: 2




“Khi anh rời nhà thì đã năm tuổi rồi, khi ấy cũng đã bắt đầu nhớ chuyện. Anh có thể nhận ra được mẹ anh rất yêu bố anh, đối xử với Cố Triệt cũng giống như con ruột của mình, nhưng mà Cố Triệt lại hoàn toàn không thích mẹ anh, anh ta vẫn luôn coi mẹ anh như kẻ địch.

Khoảng thời gian đó ngôn luận bàn tán rất nhiều, đều là những lời nói không tốt về bà ấy, có người cố ý bịa đặt gây chuyện.”

“Là… Cố Triệt sao?”

“Anh cũng không biết, bây giờ an đã có năng lực rồi, nhưng muốn điều tra lại chuyện hơn hai mươi năm trước cũng rất khó khăn. Anh cũng không muốn ác ý phỏng đoán Cố Triệt như vậy, nếu không… anh sợ mình sẽ khống chế không được mà muốn lấy mạng anh ta.”

Âm thanh của Cố Gia Huy tràn đầy lạnh lẽo nói.

Không phải là anh chưa từng điều tra, nhưng mà những bài báo năm đó đều đã bị người khác cắt bỏ từ lâu, hai mươi năm sau đã là cảnh còn người mất, vì thế nên không thể nào kiểm chứng được.

Anh cũng đã từng hoài nghi Cố Triệt… nhưng chưa từng giận chó đánh mèo với anh ta.

Anh đã đồng ý với Cố Gia Bảo rằng mình sẽ không giết người, đây chính là điểm mấu chốt duy nhất của anh.

“Khi mẹ anh qua đời thì bọn anh cũng quay về nhưng đã bỏ lỡ mất thời gian, mẹ anh đã được chôn cất từ lâu.

Từ đó về sau, mỗi năm anh đều sẽ về cúng viếng bà, nhưng bây giờ đã thiếu mất một người. Thêm năm nay nữa thì đã là năm thứ năm anh đi cúng viếng mẹ một mình rồi.”

“Em không phải là người sao?”

Hứa Minh Tâm bĩu môi nói: “Không phải năm nay anh muốn dẫn em đi cùng sao?”

“Năm nay, lại là hai người.” Anh nhéo mũi cô nói.

cùng cháu nhé.”

‘Phựt.”

Ôn Mạc Ngôn vừa mới uống một ngụm nước, nghe thấy câu này thì trực tiếp bị dọa tới mức phun ra ngoài.

Anh ấy ho khan không ngừng, cũng bắt đầu khó thở.

Một hồi lâu sau anh ấy mới tốt lên một chút, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Cố An Nhiên, cháu đang nói bậy bạ gì thế?”

“Buổi tối ba Gia Huy và Minh Tâm đều ngủ cùng cháu mà, hôm nay cậu và Thư Hàn không thể ngủ cùng cháu sao?”

Cố An Nhiên chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy như một quả nho đen, trong mắt lộ ra ẻ hồn nhiên và ngây thơ.

“Vậy mẹ anh là người ở đâu?”

“Một trấn cổ ở dưới thủ đô, nơi đó đã bị khai phá thành địa điểm du lịch từ lâu rồi.”

“Vậy mẹ anh làm nghề gì? Có phải bà ấy rất ưu tú nên mới bị bố anh nhìn trúng không?”

“Ừ, mẹ anh là một hộ lý, bố anh vất vả lâu ngày thành bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, bà ấy tới chăm sóc bố anh. Nếu như mẹ anh vẫn còn sống thì chắc chắn bà sẽ rất thích em.”

“Em cũng cảm thấy như vậy đấy, dù sao thì em cũng đáng yêu lại đảm đang thế này mà, đúng không?”

Hứa Minh Tâm cười khanh khách nói, hoàn toàn chẳng thấy cô ngại ngùng chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.