Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 432: Chương 432: 2




Cô ta muốn gột rửa hết đi, những thứ này đều không phải thật, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Cô ta thật sự thích Lệ Nghiêm nhưng cô ta không thể gây ra chuyện hoang đường như vậy được.

Cô ta còn là người sao?

Cô ta quà là ma quỷ, cứ khăng khăng nghĩ cách ngăn cản Lệ Nghiêm và Cố Yên.

Tại sao tình yêu của cô ta lại trở nên đáng ghét như vậy?

Cô ta nhìn vào gương thấy bàn thân mình thật chật vật.

Tuy trước kia cô ta thích Lệ Nghiêm nhưng luôn biết cách kiểm chế mình lại. Nhưng bây giờ, cô ta đang tự tay đẩy anh đến vựcsâu.

May mà Cố Yên tới, nếu không Lệ Nghiêm nhất định sẽ tan xương nát thịt.

“Bạch Thư Hân, sao mày lại biển thành người như vậy? Mày có biết, tình yêu của mày ích kỷ lắm không!”

Cô ta ôm lấy cơ thể, cuộn tròn mình lại.

Từng giây từng phút trôi qua, nửa tiếng sau Lệ Nghiêm mới đau đầu dẫn tinh táo lại.

Anh ta mở mắt nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc thì hơi nhiu mày.

Chẳng lẽ tối qua mình không về nhà mà ở lại nhà Thư Hàn sao?

Anh ta muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện có điều không đúng vì trong lòng mình có ai đó.

Anh ta nhìn xuống thì vô cùng kinh ngạc. Sao Cố Yên lại năm trong lòng mình?

Hơn nữa… Cả hai người đều trấn như nhộng? Lệ Nghiêm cố gắng lục lại trí nhớ trong đầu nhưng không thu hoạch được gì.

Anh ta chỉ nhớ sau khi đưa Thư Hàn về, mình có uống thêm một ítSau đó xảy ra chuyện gì, anh ta hoàn toàn không nhớ gì cà.

Đúng lúc này, cô gái trẻ trong lồng ngực khê “ưm” lên.

Cố Yên mở mắt ra liếc nhìn Lệ Nghiêm, già vờ như mới vừa thức giấc.

“Anh dậy rối à.”

“Anh… Chúng minh…” Lệ Nghiêm lắp bắp.

“Chuyện rõ rành rành cả rồi, chẳng lẽ anh không nhận ra sao?”

Cố Yên lườm anh với vẻ tức giận: “Không lẽ…anh muốn quyt no à?

“Không phải vậy, đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Lệ Nghiêm nắm lấy tay của Cố Yên, ảnh mắt sâu thẳm nhìn vết đỏ tươi trên số pha.

Chi là anh ta không thể lơ mơ hổ đổ lấy đi lần đầu của Cố Yên như thế này. Cái tật uống say rồi không nhớ gì của anh ta thật là nguy hiểm mà.

“Chỉ là anh không hiểu, sao em lại ở đây, Thư Hàn đâu?”

“Xem ra anh quên thực sự rối! Tối qua Thư Hàn gọi điện cho em, nói hai người uống say rồi, bào em qua đưa anh về. Lúc em đến, Thư Hàn để cửa cho em rồi cô ấy đi ngủ trước. Sau đó chúng ta. Chúng ta đã..”

Cô ấy nói ra hết những lời đã chuẩn bị trước, cho dù Lệ Nghiêm suy nghĩ kĩ càng cũng không nhận ra dược điều gì.

“Vốn di em muốn chống lại, nhưng sức của anhquá mạnh, khiến cho em rất đau, nên em đã ngoan ngoãn theo sự chi phối. Dù sao. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, không phải sao? Xảy ra quan hệ sớm hay muộn thi có khác gì đâu?”

Cô ấy nhìn xuống và nói, cố thể hiện dáng vẻ cô gái nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.