Cố Yên cũng không ngờ mình lại biết diễn xuất thế này.
Cô ấy không thể không làm như vậy.
Cô ấy mau chóng mặc đổ vào, hai má đò ứng, không phải xấu hổ mà là căng thẳng.
“Chỉ là… Tối qua anh uống say quá, không còn nhớ gì nữa cả. Điều này đối với em mà nói không công bằng rồi. Có phải tối qua anh… rất thô lỗ không?”
Lệ Nghiêm có chút lo lắng hỏi.
“Không có, anh rất dịu dàng.”
Lòng Cố Yên nghẹn lại, cổ nhịn nỗi đau, cô ấy cười nói.
Cô ấy chỉ có thể làm ra bộ dạng rất hạnh phúc, để không thấy mình thảm hại.
Lệ Nghiêm cũng nhanh chóng mặc đổ vào, rồi dọn dẹp cái bọc số pha.
“May mà Thư Hàn vẫn đang ngủ, nếu như biếtchúng ta bừa bãi một đêm trong phòng khách thì anh sơ sẽ làm hư con bé.”
“Anh tường Bach Thư Hàn vẫn còn là trẻ con sao? Thật ra… Chỉ là anh xem cô ấy là trẻ con mà thôi, cô ấy đã trường thành roi, có kĩ năng sống, anh không nên chuyện gì cũng lo lắng cho cô ấy.”
Cố Yên nhỏ nhẹ nói, nắm chặt lấy bàn tay lớn của anh ta: “Khi nào anh có thể để một nửa tâm tư của cô ấy lên người em, thế thì em thật sự chết không hối tiếc.”
“Em nói bậy cái gì thế, đừng có nói mấy lời xui xẻo này nữa. Thư Hàn là em gái, còn em là một nửa đời anh, tỉnh cảm không giống nhau.”
“Anh thật sự chi xem cô ấy là em gái?”
“Cái đó thì đương nhiên rối, anh với cô ấy lòn lên từ nhỏ, anh hơn cô ấy bảy tuổi, đã quen với việc bảo vệ cô ấy rồi.”
“Thế Thư Hàn đối với anh thì sao? Tình cảm của cô ấy đối với anh, anh biết không?
Bây giờ Cố Yên mới cảm thấy bàn thân thật ngây thơ, có lẽ cô ấy đã nhận ra sớm rồi, nhưng lại lừa mình dối người cho rằng là do bệnh tâm lý. Bạch Thư Hân chính là đã yêu Lệ Nghiêm,đó hoàn toàn không phải là tinh cảm anh em!
“Cô ấy đổi với anh đương nhiên là tinh cảm của em gái đối với anh trai rồi. Yên, em sao vậy, hình như anh có gì muốn nói với anh?”
“Không… Không có…”
Cô ấy khẽ lắc đầu, cổ kiểm chể sự bất an.
Chỉ cần tình cảm của Lệ Nghiêm là đúng, thế thì tốt rồi.
Lệ Nghiêm tiến tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy.
“Anh xin lỗi, anh đảm bảo lần sau sẽ không uống say nữa.”
“Được, anh nhớ lời này.”
Cô ấy cũng không muốn bị người khác thừa cơ xâm chiếm nữa rồi.
“Anh đi xem thừ Thư Hàn dậy chưa…”
“Đế em đi cho, dẫu sao cũng là phòng con gái.” “Cũng đúng, em đi đi, anh đi mua đồ làm bữa sáng cho hai ngưoi.”
“Um
Lệ Nghiêm quay người ra ngoài, Cố Yên nhin anh ta rời khỏi thì nước mắt không nhin được nữa mà rơi xuống,Cô ấy mới là người bị dày vò đó.
Cô ấy mạnh mẽ lau đi nước mắt, sau đó gọi điện thoại.