Cú đấm đó rất mạnh, đánh vào mặt thi khóa miệng nhanh chóng chảy máu
Lệ Nghiêm im lặng chịu đựng nó, anh ta tay xoa xoa rồi lại nhìn máu tươi dính vào tay mình, hói: “Bây giờ Cố Yên đang ở đâu?”
Cố Gia Huy vẫn chẳng nói chẳng rằng, vung tay lên cho anh ta thêm một cú đấm khác
Thế nhưng lần này thì Lệ Nghiêm giữ nâm tay đó lại, anh gta nhíu mày hỏi: “Cậu nói cho tôi biết rốt cuộc bây giờ Cố Yên thế nào rồi, cho tôi gặp mặt cô ấy một lần rồi tôi để cậu đánh, đánh đến khi nào cậu thấy đủ thì thôi, có đánh chết tôi cũng không đánh trả!”
“Lệ Nghiêm, tôi xem cậu là anh em, giao cô em gái duy nhất của tôi cho cậu nhưng cậu đã làm những điều gì? Tại sao cậu bỏ rơi con bé trước mặt tất cả mọi người để con bé trở thành trò cười cho thiên hạ. Tôi rất muốn hỏi cậu một câu rốt cuộc cậu đến bệnh viện có thể giúp được gì? Có thể vào trong người ư? Có thể lôi Bạch Thư Hân lại từ tay thần chất ư?”
Không có.” Lệ Nghiêm vất vả nói ra ba chữ, trong ảnh mất là vẻ áy náy không nói nên lời.
“Được, cậu chạy đến đó chẳng làm được tích sự gì, chỉ có ngồi chờ nhưng cậu lại con bé xuống vực sâu thăm không cách nào bò lên được. Cậu biết lo lắng cho em gái cậu, vậy thì cậu có biết không, trong lòng tôi Yên cũng là tim là thịt, tôi cũng không nỡ để con bé chịu bất kì một uất ức tổn thương gù!”
“Lệ Nghiêm, lần trước trên bán đảo tôi đã nói với cậu rồi, phải chăm sóc em ấy cho thật tốt nhưng bây giờ cậu lại làm gì trước mặt tôi? Cậu phụ lòng con bé!”
“Tôi muốn được gặp mặt em ấy!”
“Cậu tưởng là ông đây sẽ cho cậu đi vào chắc?” Cuối cùng Cố Gia Huy cũng đã bùng nổ, anh không nói những lời vô nghĩa nửa mà chỉ vung nằm đấm lên, mỗi một cú đều dùng rất nhiều
Lệ Nghiêm không né tránh thật, cứ để mặc cho anh thích đánh thể nào thì đánh. lúc này, có một giọng nói vang lên. Cố Gia Huy dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Yên vừa mới bước ra.
“Tại sao em lại ra đây, anh đã bảo lỗi cậu ba, chúng tôi không thể giữ cô tư lại Người giúp việc nơm nớp lo sợ nói.
Cố Yên đã thay quần áo mặc bình thường, trên mặt là lớp trang điểm nhạt có thể che giấu đi ánh mắt sưng đỏ.
Có thể thấy cô ấy đã khóc rất nhiều, hai sưng phồng lên, hoàn toàn không cách nào che giấu được.
Cô ấy siết chặt nằm đấm nhìn rể của
Không đúng, từ khoảnh khắc anh ta xoay người bỏ đi thì đã không phải là chủ rể của cô rồi.
“Anh à, anh biết tính em luôn độc lập và kiên cường nên anh cử để em tự giải quyết chuyện này đi, em có thể xử lý thật tốt, tin tưởng em.”
Cố Gia Huy nghe thể thì tức tối nghien răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn mềm lòng, không nỡ làm ngược lại ý cô ấy.
“Thể thì giao lại cho em vậy.”
Cố Gia Huy nhìn chằm chằm Lệ Nghiêm mãi, anh cổ nén sự tức giận xoay người rời đi.
Lệ Nghiêm đi tới nhìn đôi mắt sưng đỏ của Cố Yên và thầm tự trách bản thân mình.
“Yên… Thật lòng xin lỗi..”
“Ừm, em nhận, từ nay về sau em và anh có thể tự do cưới gả, không liên quan gi đến nhau nữa.” Cố Yên hờ hững nói, thoải mái như nước chảy mây trôi.
Những lời đó vang lên thật lâu và mắc kẹt ở đó cũng thật lâu.
Từng câu từng chữ đều là đá lấy lửa nóng cháy nhất thiêu đốt tâm can.