Nghe có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ là Thật ra nó đã lấy hết mọi can đảm cô ấy từng ấy mới đủ để dũng cảm dao sắc chặt đay như thế.
Cô không cần rốt cuộc Lệ Nghiêm có tình cảm gì với cô và Bạch Thư Hân, cô sẽ từ bỏ trước, sẽ bỏ rơi anh ta trước.
Sau này dù anh ta có hiểu ra thì cũng không còn liên quan đến cô ấy nữa.
Lệ Nghiêm nghe nói cô nói thì tim lại nhói lên từng cơ cánh môi mỏng ấy mấp máy rồi lại không biết mình phải nói
Anh ta hiểu Cố Yên, nếu cô ấy không cam lòng thì chắc chắn sẽ không chấp nhận câu “thật lòng xin lỗi” đó, thế nhưng bây giờ cô ấy lại gật đầu đồng ý.
Từ nay về sau em và anh tự do cưới gả, không can thiệp vào chuyện của nhau
Tất cả những chữ đều vào tim anh, đâm nó đau nhói.
Yên cảm thấy mình đã nói hết những lời nói rồi, anh ta cũng không tỏ thái độ phản đối gì. Giữ im lặng xem như là đồng ý vậy. Cô ấy nói: “Giữa chúng ta cũng chẳng điều gì để nói nữa, sau khi quay về em sẽ tự động xin chuyển công tác, anh cũng không cần phải lo lắng mình sẽ phải xấu hổ chạm mặt nhau. Lệ Nghiêm, chúng ta đến với nhau vui vẻ thì cũng thoải mái chia tay thôi, mong là. Tạm biệt cũng không khỏ khăn lắm. Bỏ đi, em và anh đừng tạm biệt nhau luôn cho rồi, sau này cử xem như chưa từng chung đường là được.”
Cố Yên thản nhiên nói rồi nhanh chóng xoay người rời đi, không ngờ Lệ Nghiêm lại đi về phía trước năm chật lấy tay cô ấy, ngăn không cho cô ấy vào trong nhà.
Cô ấy vùng vẫy nhưng không có tác dụng gì bèn quay đầu nhìn lại, nhíu mày nhìn anh ta chằm chằm.
“Bác sĩ Lệ Nghiêm, bây giờ anh làm thế này là sao đây?”
Bác sĩ Lệ Nghiêm…
Cách gọi xa lạ của cô ấy khiến tim anh… Nhói đau.
“Những gì thiếu em thì anh nhất định sẽ trả lại.”
“Anh định trả cải gì? Lấy cái gì để trả?”
“Chính bản thân anh, cả đời.”
Cố Yên nghe anh nói thế thì tim lại bị bóp nghẹn.
Nếu chuyện này vẫn chưa xảy ra thì chắc cô ấy sẽ cực kì vui mừng khi nghe thấy câu nói này, vui đến chết ngất.
Thế nhưng tại sao bây giờ nghe những lời này lại khiến tim con người ta đau nhói thể này?
Cô ấy thở hắt ra, nói: “Bác sĩ Lệ Nghiêm, anh không thể nhìn rõ được vấn đề giữa chúng ta ư?”
“Vấn đề gì?”
“Tại sao anh lại ngu ngốc như thế? Anh không nhận ra giữa chúng ta có một Bạch Thư Hân ư?”
“Em ấy chỉ là em gái anh thôi!”
“Em gái?” Cố Yên lặp lại hai chữ đó và cảm thấy hết sức buồn cười, cũng đã bật cười thành tiếng.
Tiếng cười ngắn ngủn ấy đâm vào lòng Lệ Nghiêm, khiến tim anh ta đông cứng lại, hơi thở lạnh lẽo.
Cố Yên lạnh lùng gạt tay anh ta ra, cô dùng hết sức nên lảo đảo lui về phía sau vài bước.
“Bác sĩ Lệ Nghiêm, anh ngây ngô đến mức đó ư? Anh có chắc là anh dành cho cô ấy tình cảm vừa đủ cho người em gái không? Hai người có thể chấp nhận nổi một người ngoài như tôi không? Hai người không phải là anh em ruột, em gái anh lại thích anh, muốn giành lấy anh và cực kì căm ghét tôi, muốn chúng ta hãy chia tay, cô ấy đã cố gắng rất nhiều lần rồi.”