Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 239: Chương 239: Anh em mỗi người tự lấy chồng cưới vợ, không can thiệp vào chuyện của nhau




“Nhưng cấp ba có một năm, Lệ Nghiêm dẫn một bạn học nữ về nhà, Thư Hân mất khống chế, chạy ra ngoài trong đêm mưa. Lệ Nghiêm vì cứu con bé, đã bị xe tông. Thằng bé là một hạt giống tốt, lại... tùy ý bây giờ mới làm quân y, còn Thư Hân thì cũng sống cuộc sống mà mình muốn.” “Thằng bé và Cố Yên, cặp đôi này cô rất hài lòng, Cố Yên bao dung thằng bé, có thể làm người phụ nữ phía sau thằng bé. Cũng có thể cùng tiến với thằng bé, làm người chiến hữu thân mật nhất. Nhưng những năm nay, Lệ Nghiêm đã quen với Thư Hân, cho nên trong lúc nhất thời thằng bé khó mà xử lý được tình cảm của hai người. Chúng tôi vốn định giấu cả đời, nhưng

mà mẹ ruột của Lệ Nghiêm bệnh nặng, lúc sắp chết liền muốn gặp con trai của mình.” “Chúng tôi thật sự là khó mà từ chối, cuối cùng hai đứa đều biết, chúng tôi lo Thư Hân sẽ làm ầm ĩ, rồi lại dùng phương thức cực đoan để có được Lệ Nghiêm, cho nên chúng tôi vẫn đề phòng đến tận bây giờ. Nhưng không ngờ, vẫn xảy ra chuyện. Nhưng nhìn băng ghi hình ở sở cảnh sát, lần này không trách Thư Hân được, Thư Hân có ý thành toàn, nhưng lại

bất ngờ gặp tai họa, và đã ngăn trở hôn sự này.”

Bà Bạch rủ rỉ nói, Hứa Minh Tâm nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Cô tưởng chỉ là anh em đơn thuần, không ngờ lại dính đến nhiều tình cảm rắc rối phức tạp như thế này.

Thư Hân thích Lệ Nghiêm, còn Lệ Nghiêm thì cũng không phân biệt được tình cảm dành cho Thư Hân là tình yêu nam nữ hay là tình anh em sao?

“Thế... rốt cuộc tình cảm của bác sĩ Lệ là...”

“Haiz, những người ngoài như chúng tôi sẽ không cứng rắn can thiệt nữa, để cho thằng bé tự lựa chọn đi. Tôi chỉ mong thằng bé có thể giải quyết ổn thỏa chuyện tình cảm, để cho bọn họ đều không phải chịu tổn thương nữa.”

“Cô, cô cũng mệt rồi, cô đi nghỉ ngơi trước đi, cháu trông Thư Hân cho.”

“Haiz...”

Bà Bạch thở dài, sau đó bà ấy ngồi lên ghế, im lặng lau nước mắt.

Lòng Hứa Minh Tâm hơi nhéo lại, Thư Hân và Cố Yên, người chịu tổn thương, cô không thể nhìn thấy được.

Thư Hân mất máu quá nhiều, không có vết thương nghiêm trọng, cũng coi như là hữu kinh vô hiểm.

Người gây ra tai nạn đã vào tù rồi, phỏng chừng muốn ra cũng khó đấy.

Hứa Minh Tâm chăm sóc hết lòng, cô đi đến căn tin bệnh viện mua cơm, cho bà Bạch lót dạ.

Mọi người bận rộn cho hôn lễ từ sáng sớm, rồi lại tới bệnh viện, chưa được nghỉ ngơi một khắc nào.

Hứa Minh Tâm nhìn Bạch Thư Hân mặt mũi tái nhợt nằm trên giường bệnh, cô nắm chặt tay cô ấy.

Thư Hân đã yêu bao nhiêu năm như vậy, trong lòng cũng rất khổ.

Chuyện tình cảm, cô không thể đoán định đúng sai.

Chỉ hy vọng giữa bọn họ có thể có một kết quả mỹ mãn.

Chỉ có điều...

Kết quả của việc hai chọn một, ai có thể tốt đây?

Một người là bạn thân của cô, tuy chỉ quen ở đại học, nhưng tình cảm rất sâu đậm.

Một người là cô em chồng tương lai của cô, thời gian quen còn ngắn hơn, nhưng tình cách của Cố Yên rất rõ ràng dứt khoát, làm cho người ta nhớ kỹ ngay.

Hai người đều ưu tú như vậy, một người là con nhà danh tướng, một người là thiên kim danh viện.

Nếu cô là Lệ Nghiêm, e là cô cũng khó mà chọn được.

Hứa Minh Tâm cũng lúng túng rồi, cô không biết mình nên thiên vị về phía ai, nghiêng về phía ai thì cũng rất tàn nhẫn với người còn lại. Cô cũng không làm được công bằng công chính.

“Thư Hân... tớ cũng không biết phải làm như thế nào, tớ cũng rất hoang mang...”

Hứa Minh Tâm lẩm bẩm.

Mà lúc này, Lệ Nghiêm đã chạy tới giáo đường, nhưng lại là cảnh còn người mất.

Trước đó tân khách ngồi đầy ở sảnh, bây giờ... chỉ còn lại mục sư đang dọn đồ.

Dù sao thì ông ấy cũng là người ngoài, ông ấy đã chứng kiến vô số đám cưới, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải cái tình huống này.

Lệ Nghiêm nắm chặt cánh tay của ông ấy, rồi nói: “Cô dâu đâu?”

“Cô dâu đã rời đi cùng với cậu ba Cố rồi, lúc đi còn khóc trông thương tâm lắm...”

Mục sư cũng cảm thấy không đáng cho Cố Yên, trước mặt bao nhiêu tân khách như vậy, thể diện mất sạch, còn là một cô gái nữa chứ, sao cô ấy chống đỡ được đây?”

E là thời gian nửa ngày này, tin chú rể bỏ chạy khỏi đám cưới đã truyền đi ầm ầm rồi.

Lệ Nghiêm nghe thấy lời này, trái tim hung hăng căng thẳng, anh ta quay người rời đi, anh ta muốn đi đến nhà họ Cố tìm Cố Yên.

Anh ta muốn gặp cô ấy!

Anh ta còn chưa đi xa, đã bị mục sư gọi lại.

“Anh Lệ, tôi người chứng hôn, tôi đã đọc lời thề của thượng đế. Còn anh... đã vi phạm lời thề, sẽ bị thượng đế trách phạt.”

Lệ Nghiêm nghe thấy câu này, trái tim anh ta run lên.

Anh ta... đã vi phạm lời thề của Thượng Đế.

Quả là đáng phạt.

Lệ Nghiêm rời đi không thèm quay đầu lại, đi tới nhà cũ nhà họ Cố.

Lúc người gác cửa nhìn thấy Lệ Nghiêm, anh ta tràn đầy tức giận.

“Tôi muốn gặp Cố Yên, phiền anh thông báo một chút.”

Nhưng mà, người đi ra không phải là Cố Yên, mà là Cố Gia Huy.

“Gia Huy, hiện giờ Cố Yên thế nào rồi?”

Anh ta nhìn Cố Gia Huy, vẻ mặt anh âm trầm, giống như ác ma đi ra từ địa ngục vậy.

Cố Gia Huy tiến lên, không thèm phí lời, anh thẳng tay đấm thẳng luôn.

Cú đấm này rất nặng, đấm lên má anh ta, khóe miệng lập tức chảy máu.

Lệ Nghiêm yên lặng nhận lấy, rồi dùng tay lau khóe miệng.

Anh ta nhìn máu ở đầu ngón tay, rồi nói: “Bây giờ Cố Yên đang ở đâu?”

Cố Gia Huy vẫn không nói gì, anh trở tay lại đấm thêm cú nữa.

Nhưng lần này Lệ Nghiêm đã bắt lại, anh ta nhíu mày rồi gằn từng chữ: “Cậu nói cho tôi biết, bây giờ Cố Yên thế nào rồi, cho tôi gặp cô ấy, tôi cho cậu đánh, đánh đến khi cậu hả dạ mới thôi, đánh chết tôi tôi cũng không phản kháng!” “Lệ Nghiêm, tôi coi như như anh em, tôi giao đứa em gái duy nhất của tôi cho cậu. Nhưng cậu thì làm thế nào? Cậu bỏ em ấy mà đi ngay trước mặt bao nhiêu người, để em ấy trở thành trò cười. Tôi muốn hỏi cậu, cậu đi bệnh viện thì có giúp được cái gì không? Có chăm sóc được người bị thương không? Có kéo Bạch Thư Hân ra khỏi bên bờ sinh tử được không?”

“Tôi... không có...”

Lệ Nghiêm khó khăn bật ra ba chữ, ánh mắt lóe ra một tia hổ thẹn.

“Rất tốt, cậu chẳng giúp được cái gì, đi rồi thì cũng chỉ ngồi đợi. Mà cậu, cậu lại đẩy Yên Yên vào vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục rồi đấy. Cậu chỉ biết đến đứa em gái tự cao tự đại của cậu, thế cậu có biết, Cố Yên ở chỗ tôi cũng là miếng thịt trên đầu quả tim tôi, tôi cũng không nỡ để con bé chịu nửa điểm ẩm ức không hả.”

“Lệ Nghiêm, lần trước ở bán đảo trên biển, tôi đã nói với cậu, hãy đối xử tốt với em ấy. Bây giờ cậu lại làm cái gì rồi hả? Cậu đã phụ em ấy rồi!”

“Tôi muốn gặp cô ấy!”

“Cậu nghĩ ông đây sẽ cho cậu đi vào sao?”

Cuối cùng Cố Gia Huy đã bùng nổ, anh không phí lời thêm nữa, từng quyền dùng sức.

Lệ Nghiêm không có né thật, anh ta mặc cho anh đấm.

“Đủ rồi!”

Đúng lúc này, đằng sau truyền tới một tiếng quát.

Cố Gia Huy dừng động tác lại, anh đưa mắt nhìn sang Cố Yên, cô ấy đã đi ra.

“Sao em lại ra đây, không phải anh bảo em...”

“Xin lỗi, cậu ba, chúng tôi chưa trông chừng tốt cô tư...”

Người giúp việc thấp thỏm nói.

Cố Yên đã thay quần áo mặc hàng ngày rồi, trên mặt trang điểm nhạt, che qua qua đôi mắt sưng đỏ.

Có thể thấy cô ấy khóc quá dữ, mắt sưng kinh khủng, căn bản là không che được.

Cô ấy nắm chặt nắm đấm, nhìn chú rể của cô ấy...

Không đúng, từ khoảnh khắc anh ta quay người rời đi, anh ta không còn là chú rể của cô ấy nữa rồi.

“Anh, anh biết em mà, trước giờ em độc lập tự chủ quen rồi. Chuyện này cứ để em tự giải quyết đi, em có thể giải quyết tốt, anh tin em đi.”

Cố Gia Huy nghe vậy, anh cắn răng, cuối cùng vẫn mềm lòng, không nhẫn tâm làm trái ý cô ấy.

“Vậy anh giao cho em đấy.”

Cố Gia Huy liếc mắt nhìn Lệ Nghiêm một cái thật sâu, anh cố nén cơn giận, quay người rời đi.

Lệ Nghiêm tiến lên, nhìn thấy hai mắt Cố Yên sưng đỏ, trong lòng hung hăng tự trách.

“Yên Yên... xin lỗi...”

“Ừm, em nhận rồi, từ nay về sau, anh em mỗi người đều tự cưới vợ gả chồng, không can thiệp vào chuyện của nhau.” Cố Yên nhợt nhạt nói, vân đạm phong khinh, môi đỏ mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.