Lời này, cô ấy đã chuẩn bị rất lâu, đã rối rắm rất lâu.
Từng chữ đều là cục đá lửa nóng nhất, thiêu cháy phế phủ.
Nhìn thì nhẹ nhàng qua loa, kỳ thực... đã tiêu hết sạch toàn bộ dũng khí của cô ấy, mới dám dũng cảm, giải quyết dứt khoát như thế.
Cô ấy mặc kệ rốt cuộc tình cảm mà Lệ Nghiêm dành cho mình là gì, dành cho Bạch Thư Hân là gì, cô ấy từ bỏ trước, không cần anh ta nữa trước.
Sau này, cho dù anh ta có hiểu rõ rồi thì cũng không liên quan đến cô ấy nữa.
Lệ Nghiêm nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên, môi mỏng há ra, nhưng lại không biết phải nói gì.
Anh ta hiểu Cố Yên, nếu cô ấy không cam lòng, chắc chắn cô ấy sẽ không nhận câu “xin lỗi” này, còn hiện tại, cô ấy lại gật đầu đồng ý.
Từ nay về sau, anh em mỗi người tự lấy vợ gả chồng, không can thiệp vào chuyện của nhau...
Những chữ này, từng chữ rơi vào trong lòng, đều đâm phát đau.
Cố Yên cảm thấy những gì phải nói mình đã nói hết rồi, anh ta cũng không có tỏ thái độ.
Giữ im lặng, cô ấy coi như là đã chấp nhận. Cô ấy nói: “Vậy thì giữa chúng ta cũng không còn gì hay để nói nữa, sau khi trở về em sẽ tự động xin chuyển công tác, anh cũng không cần lo là gặp mặt em sẽ xấu hổ. Lệ Nghiêm, chúng ta hợp được tan được, hy vọng... có gặp lại thì cũng không khó xử. Thôi bỏ đi, anh và em, đừng gặp lại nữa thì tốt hơn. Sau khi từ biệt như này, về sau coi như người
lạ.”
Cố Yên thản nhiên nói, sau đó cô ấy quay người rời đi, nhưng không ngờ Lệ Nghiêm lại tiến lên một bước, nắm chặt lấy bàn tay của cô ấy, ngăn cô ấy đi.
Cô ấy hất ra hai cái, nhưng không có kết quả.
Cô ấy quay đầu lại nhìn, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhìn anh ta chằm chằm.
“Bác sĩ Lệ, bây giờ anh có ý gì?”
Bác sĩ Lệ...
Cô ấy xưng hô xa lạ như vậy, trái tim của anh ta... hơi đau.
“Anh đã nợ em, thì phải trả.”
“Trả cái gì? Lấy cái gì để trả?”
“Bản thân anh, cả đời.”
Cố Yên nghe thấy câu này, trái tim hung hăng run lên.
Nếu như cô ấy nghe được câu này trước khi chưa xảy ra chuyện này, cô ấy sẽ tràn ngập vui mừng, hưng phấn chết đi được.
Nhưng mà, bây giờ nghe câu này, sao lại làm lòng người đau đến vậy cơ chứ?
Cô ấy thở ra một ngụm trọc khí, rồi nói: “Bác sĩ, anh không nhìn thấy vấn đề giữa chúng ta sao?”
“Vấn đề gì?”
“Sao anh lại ngu xuẩn như vậy? Anh không nhận ra là giữa chúng ta chặn ngang một Bạch Thư Hân sao?”
“Em ấy là em gái anh!”
“Em gái ư?” Cố Yên lặp lại hai chữ này, cô ấy thấy nực cười, cười nhạo ra tiếng.
Một tiếng cười ngắn ngủi, rơi vào lòng Lệ Nghiêm, làm cho trái tim anh ta hơi cứng lại, hô hấp cũng căng thẳng.
Cố Yên tuyệt tình hất tay anh ta ra, cô ấy dùng hết sức, bản thân cũng lảo đảo lùi về sau hai bước. “Bác sĩ Lệ, là anh quá ngây ngô sao? Tình cảm mà anh dành cho cô ấy, anh xác định đó là tình cảm dành cho một người em gái sao? Giữa hai người, không chứa được cái người ngoài là em đây, đúng không? Hai người không phải là anh em ruột, còn em gái anh, cô ta thích anh, cô ta nghĩ mọi cách để có được anh, hơn nữa cô ta còn ghét tôi, muốn chia rẽ chúng ta, cô ta đã quấy nhiễu
mấy lần rồi.” “Những cái này tôi đều nhịn hết, tôi là bạn gái anh, tôi không thể nhường anh đi như thế được. Huống hồ lúc đó, cô ta chỉ là em gái của anh, tôi vẫn không biết là các người không hề có quan hệ huyết thống. Bạch Thư Hân cũng từng định buông tay, nhưng tôi lại không muốn tác thành, nhưng bây giờ các người không phải là anh em ruột, tôi cũng
không muốn tốn công vô ích thêm nữa.”
“Tôi tác thành cho các người, được chưa?”
“Cho dù bọn anh có phải là anh em ruột hay không, em ấy cũng chỉ là em gái của anh, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ thay đổi. Bố mẹ nuôi dưỡng anh, sau cùng đã qua đời, trong nhà chỉ có cô em gái này, anh thân là chủ nhà, anh phải bảo vệ em ấy chu toàn.”
“Bây giờ, anh biết anh không phải là anh ruột, vậy em ấy chính là cốt nhục duy nhất của bố mẹ. Cho dù anh chết, anh cũng không thể để em ấy xảy ra chuyện, bây giờ không chỉ là tình anh em, còn có ân tình, còn có ân tình của bố nuôi mẹ nuôi!”
“Nếu... Bạch Thư Hân muốn chính anh báo ân thì sao? Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không ngại nói nữa. Trước đây tôi vẫn giấu anh, muốn dùng mọi cách vãn hồi anh. Nhưng mà giờ... a, không cần nữa. Thật ra chúng ta chưa có xảy ra quan hệ, đến nay anh và tôi đều là trong sạch.”
“Sao có thể, thế lần đó...”
“Lần đó anh ở trong nhà Bạch Thư Hân, chắc anh rõ.”
“Cái gì?”
Lời này ngang với một đòn cảnh tỉnh, Lệ Nghiêm giật mình đứng yên tại chỗ, đồng tử chợt co rút lại.
Anh ta và Thư Hân...
Sao có thể cơ chứ?
Cố Yên thấy anh ta sửng sốt, cô lại thấy mình thoải mái hơn rất nhiều.
Những gì nên nói cô ấy đã nói hết rồi, cô ấy cũng không còn cảm thấy mắc nợ Bạch Thư Hân cái gì nữa.
Khoảng thời gian này, đúng là cô ấy đã ích kỷ, cô ấy mặc kệ mối tương giao quen biết bao nhiêu năm giữa bọn họ, cô ấy chỉ biết Lệ Nghiêm là bạn trai của cô ấy, là người chồng mà cô ấy sắp cưới.
Bọn họ đều sắp kết hôn rồi, sao cô ấy có thể để cho Bạch Thư Hân cướp người yêu của mình đi chứ.
Cô ấy đã giở trò, giở thủ đoạn, những gì nên làm thì đã làm hết rồi.
Nhưng giờ cô ấy tự ăn phải hậu quả xấu, có tiếng xấu, coi như là báo ứng.
Cô ấy tự gách vác, không trách Lệ Nghiêm vứt bỏ mình.
Từ nay về sau, bọn họ không liên quan gì nữa.
Cô ấy thấy hồi lâu mà Lệ Nghiêm vẫn chưa phản ứng lại, cô ấy cũng không quan tâm nữa, trực tiếp quay người rời đi.
Cô ấy vào trong nhà, Cố Gia Hy vẫn đang chờ ở cửa.
Sắc mặt Cố Yên hơi tái, nói ra những lời này cũng cần đánh dũng khí rất lớn.
Cô ấy nhoẻn miệng cười với Cố Gia Huy: “Anh, anh xem em ổn này.”
Cố Gia Huy không nói lời nào, anh chỉ tiến lên ôm cô ấy vào lòng, rồi xoa đầu cô ấy.
“Yên Yên là rất tốt, em mãi mãi là niềm tự hào của anh.”
“Em là niềm tự hào của anh, thế Hứa Minh Tâm là gì?”
Cô ấy còn có tâm trạng trêu đùa, Cố Gia Huy không biết cô ấy đang gắng cười, hay là đã buông xuống thật.
Nhưng như thế cũng làm người thoáng yên tâm rồi.
“Cô ấy á, cô ấy là một quả trứng hồ đồ, anh phải bảo vệ cô ấy cả đời.”
“Không phải là anh phải bảo vệ em sao?”
“Anh biết em sẽ bỏ được đoạn tình cảm này, sau đó lại tìm một người đàn ông yêu em thật lòng, sẽ có người thay anh chăm sóc em.”
“Ngộ nhỡ không có thì sao...”
“Không đâu, chắc chắn có, anh trai sẽ giúp em tìm được người đàn ông còn xuất sắc hơn, tới yêu thương em.”
Sao anh nhẫn tâm để Cố Yên cô độc tới già cơ chứ?
Cố Yên nghe vậy, cô ấy mỉm cười, rồi gật đầu thật mạnh.
Nhưng mà trong lòng cô ấy rõ, quên đi đoạn tình cảm này nói dễ hơn làm.
Từ mối tình đầu ngây thơ, đến một đường theo đuổi, con đường này đi tới có bao nhiêu chua xót, cô ấy đều nhịn được.
Cô ấy tưởng bầu bạn là lời tỏ tình dài nhất, cũng có thể giữ đến mây mờ trăng tỏ, nhưng bây giờ... hiện thực hung hăng vả mặt, khiến cho cô ấy đau đớn thương tích đầy mình.
Còn Lệ Nghiêm, anh ta đã đứng ngoài cửa rất lâu, lâu đến nỗi mặt trời xuống núi, bóng đêm dần phủ xuống.
Đêm đông, vô cùng rét lạnh.
Gió lạnh vô tình thổi lên người anh ta, khiến cho đầu óc anh ta cũng tỉnh táo hơn vài phần.
Anh ta phải nghe chính miệng Bạch Thư Hân nói cho mình biết, anh ta mới có thể đưa ra quyết định.
Anh đã phạm lỗi lầm không thể tha thứ, anh ta đã làm tổn thương hai người phụ nữ.
Anh phải cho một cái công đạo!
Nắm tay vô thanh vô thức siết chặt, dùng sức như thế, móng tay cũng đã bấm sâu vào trong thịt, đau đến tim.
Anh ta đưa mắt nhìn nhà họ Cố đang sáng đèn, ánh mắt sâu thẳm.
Lệ Nghiêm về tới bệnh viện, toàn thân đã lạnh cóng.
Bạch Thắng đã xử lý xong chuyện khách khứa, ông ta vội vàng chạy tới, biết được Bạch Thư Hân không sao, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nhìn thấy Lệ Nghiêm trở về, ông ta tiến lên lạnh giọng quát: “Lệ Nghiêm, nghe lệnh.”
Lệ Nghiêm nghe vậy, anh ta đứng thẳng người, nói: “Lệ Nghiêm, có.”
“Cháu đã biết sai chưa?” “Lệ Nghiêm biết.”