“Hôm nay cháu không chỉ làm tổn hại đến hòa khí của hai nhà, cháu còn làm cho nhà họ Cố mất sạch thể diện, biến nhà họ Bạch ta thành hạng người bất nhân bất nghĩa, cháu đã phụ lòng Cố Yên!”
“Lệ Nghiêm biết, sau chuyện này Lệ Nghiêm sẽ tự nhận gia pháp, cũng sẽ cho bọn họ một công đạo. Lệ Nghiêm sẽ xử lý việc này, cho chú một câu trả lời hài lòng.”
“Câu trả lời này cháu cho chú sao? Là cho nhà họ Cố, là cho Cố Yên! Nếu cháu mà là con trai chú, thì bây giờ chú thật sự hận không thể một nhát bắn chết cháu! Nếu bây giờ chú chấp hành quân lệnh, thì chính là bất kính với anh cả chị dâu, cháu cũng là vì Thư Hân. Nhưng... cháu bất nhân bất nghĩa, thật sự là đáng trách!”
Lệ Nghiêm nghe thấy những lời này, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến không thở nổi.
Bất nhân bất nghĩa...
Phải, đúng là anh ta bất nhân bất nghĩa, là một súc sinh.
Anh ta đã cô phụ Cố Yên, cũng có lỗi với Bạch Thư Hân.
Sao anh ta có thể làm ra cái chuyện hoang đường này. Bà Bạch không nhìn nổi nữa, bà ấy tiến lên khuyên: “Được rồi, thằng bé cũng đã biết sai rồi, chuyện cũng đã đi tới bước không thể vãn hồi, ông còn nói những cái này làm gì? Thằng bé cũng đã mệt cả ngày trời rồi, để nó đi vào nghỉ ngơi đi. Ông về nhà với tôi, dù sao chúng ta ở đây cũng không giúp được gì.”
Bà Bạch sợ Bạch Thắng xúc động, làm Lệ Nghiêm bị thương, cho nên bà ấy vội vàng đưa Bạch Thắng đi.
Lệ Nghiêm đẩy cánh cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Bạch Thư Hân vẫn đang lâm vào hôn mê, trăm mối tơ vò, trong lòng không biết là cái tư vị gì.
Hứa Minh Tâm vẫn túc trực trước giường bệnh suốt, thấy anh ta tới rồi, cô nói: “Bác sĩ đã tới khám một lần, nói là kiểm tra triệu chứng bệnh tật thì cậu ấy đều tốt, không có gì đáng ngại, phỏng chừng sáng ngày mai là có thể tỉnh lại rồi.”
“Cô về đi, tôi ở đây chăm sóc em ấy.”
“Ừ, trong nhà cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi cũng phải về xem thế nào. Mai tôi lại tới thăm Thư Hân.”
Hứa Minh Tâm gật đầu nói, thật ra cô còn muốn hỏi anh ta đã tìm được Yên Yên chưa?
Đã nói chuyện ổn thỏa với cô ấy chưa?
Nhưng nghĩ lại, giờ phút này đừng nói thì hơn, nói nhiều cũng đau lòng.
Hứa Minh Tâm quay người rời đi, cô còn đóng cửa phòng lại cho anh ta.
Cô thở dài một hơi, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Cô xuống lầu, vừa ra cửa đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.
Cố Gia Huy đứng trước của xe, anh đang đứng ở bên đường đối diện.
Cô nhanh chóng chạy qua, Cố Gia Huy ôm cô vào lòng.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở bi thương trên người anh.
Giờ phút này, chắc hẳn anh rất nhạy cảm.
“Sao anh lại tới đây, Yên Yên thì sao?”
“Yên Yên ở nhà tổ nhà họ Cố, tôi thấy Lệ Nghiêm về rồi, tôi nghĩ em cũng phải về nhà rồi, nên tôi đi theo đến đây, đón em.”
“Tôi muốn đi ra, nhưng lại không lấy được dũng khí. Suy cho cùng thì cậu ấy cũng là người anh em của tôi, người đang nằm bên trong là em gái của cậu ấy. Tai họa bất ngờ đã cản trở hôn lễ này, cũng đã làm cho Yên Yên nhìn nhận rõ người này, tôi cũng không thể làm quá.”
“Cho dù trong lòng tôi có oán giận cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể đánh chết Lệ Nghiêm, nên tôi đành nhịn thôi.”
“Thế sau này, anh và bác sĩ Lệ... có còn làm bạn được nữa không?”
“Không biết, tôi không muốn mất đi người anh em này, nhưng cũng không muốn làm em gái tôi khó xử. Cậu ấy đã quá quá đáng với Cố Yên.”
“Bớt giận bớt giận, bác sĩ Lệ cũng là yêu thương em gái lo cho em gái, quan tâm sẽ bị loạn. Đợi chuyện này qua đi, mọi người đều bình tĩnh lại, có khi là có thể giải quyết được đấy. Anh cũng đừng nghĩ nhiều quá, bây giờ tôi thấy hai chúng ta rất giống cái bánh quy kẹp nhân.” “Anh thì bị kẹt ở giữa bác sĩ Lệ và Cố Yên, tôi thì bị kẹt ở giữa Thư Hân và Yên Yên, giúp người nào cũng không phải, tôi cũng rất buồn. Nghĩ tới chuyện hôm nay Cố Yên kết hôn không thành, bác sĩ Lệ còn bỏ cô ấy đi trước mặt bao nhiêu người như vậy, tôi cũng buồn, tôi cũng
không biết tôi phải đứng bên nào, mới có vẻ hợp tình hợp lý.”
Hứa Minh Tâm khổ não nói.
Hai người đều muốn giúp, nhưng bác sĩ Lệ chỉ có một người!
“Ngốc ạ, chuyện của người khác mà em ưu sầu đến mức này à. Chúng ta không giúp ai hết, để bọn họ tự giải quyết. Cho dù Lệ Nghiêm chọn ai, tôi cũng sẽ tôn trọng, nhưng... vết sẹo này lại mãi mãi không biến mất.”
“Đúng thế, chúng ta sẽ tôn trọng lựa chọn của anh ta, nhưng mà lựa chọn ai, bây giờ ầm ĩ đến mức xa cách, giống như là vết sẹo không lau đi được.”
Hứa Minh Tâm cũng cảm khái nói.
Cô cũng không kìm được mà cảm thấy may mắn, may mà tình cảm của Cố Gia Huy rõ ràng, anh chỉ nhận định một mình mình.
Anh cũng thương yêu Cố Yên, nhưng còn lâu mới đến mức điên cuồng như kia.
Anh rất lý trí, anh rõ từng phần tình cảm, này được rồi.
“Về nhà thôi, mệt cả ngày rồi.”
“Ừm.”
Hứa Minh Tâm gật đầu, lên xe cùng anh: “Cố Gia Huy, anh bảo... ngày mà chúng ta kết hôn, chắc sẽ không xuất hiện nhiều chuyện như vậy đâu nhỉ? Bị bọn họ náo loạn lần này, tôi cũng có nỗi sợ hãi với kết hôn rồi đấy. Trước kia, đi tham gia đám cưới của Hứa An Kỳ và Cố Tử Vị, tôi đã mất nửa cái mạng. Bây giờ tham gia đám cưới của Cố Yên, đám cưới không thành, chú rể
còn chạy nữa...”
“Trời ơi... có phải là tôi có độc không hả? Lẽ nào tôi chính là Cô nan trong truyền thuyết, đi đến đâu là chỗ đó xảy ra chuyện? Liệu có phải là tôi mang theo số phận đen đủi, ảnh hưởng đến bọn họ, cho nên mới...”
Hứa Minh Tâm đang suy nghĩ hết sức lung tung, Cố Gia Huy không hề khách khí mà cốc đầu cô một cái.
“Đau...”
Hứa Minh Tâm ôm đầu, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy oán niệm.
“Em đừng suy nghĩ lung tung, chuyện này sao mà trách em được. Cái đầu này của em vốn không to, dung lượng não có hạn, em có thể tiêu tốn thời gian và tâm tư lên người tôi được không, em đừng nghĩ mấy cái chuyện vớ vẩn đó nữa?”
“Nghĩ đến anh làm gì? Chẳng phải là anh rất ổn sao?”
“Không ổn, tôi không ổn một tí nào.”
Cố Gia Huy nắm tay cô, cô mới biết trong lòng bàn tay lạnh lẽo của Cố Gia Huy đã toát mồ hôi lạnh.
Anh chỉ tỏ ra bình tĩnh ở ngoài mặt thôi, thật ra... trong lòng đã rối tung lên rồi.
Xảy ra chuyện như thế này, một người là bạn tốt, một người là em gái, trong lòng anh là khó chịu nhất.
Nhưng anh là đàn ông, không giống Hứa Minh Tâm có thể thẳng thừng biểu đạt tình cảm, khóc một trận, ấm ức một chút là được rồi.
Tình cảm của đàn ông là kín đáo nội liễm, rất nhiều tình cảm như nghẹn ở họng, khó mà nói ra.
Hứa Minh Tâm hiểu ra ngay, cô nói: “Xin lỗi... hình như tôi đã xem nhẹ anh rồi.”
“Không sao, về nhà bồi thường cho tôi.”
Suốt đoạn đường, Cố Gia Huy vẫn nắm chặt tay cô, không có buông tay.
Về đến nhà cũ, ông cụ đang ngồi trên sô pha thở vắn than dài, chú An ở bên cạnh thì im lặng không lên tiếng.
Cô vừa đi vào, đã cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng trong nhà.
“Cố Yên đâu?”
Cô dè dặt hỏi.
“Yên Yên đã đi nghỉ ngơi rồi, bác sợ con bé ngủ không ngon, nên đã nấu riêng canh an thần cho con bé uống rồi nhìn con bé ngủ.”
Ông ấy u ám nói: “Khoảng thời gian này, các con hãy ở lại đây đi, ở bên Yên Yên.”
“Vâng, bác trai. Giờ đã muộn lắm rồi, bác trai cũng đi ngủ sớm đi.”
“Ừ.”
Ông cụ cầm quải trượng, thân hình loạng choạng rời đi.
Cô gọi chú An lại, bảo ông ấy cho ông cụ uống ít canh rồi hẵng đi ngủ. Đoán chừng, hôm nay mọi người đều khó mà ngủ được.