Hứa Minh Tâm cảm thấy cơ thể kia lại áp sát lại, trái tim run lên.
Cô ra sức giãy dụa, nhưng lại bị anh ta chế trụ hai tay một cách dễ dàng, sau đó kéo cao qua đỉnh đầu.
Cô chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, quần áo bung ra rồi rơi xuống đất. “Thật thơm, Cố Tử Vị tôi cũng được tính là duyệt qua vô số phụ nữ, không ngờ còn có cực phẩm như này! Cô cần gì phải theo chú ba tôi, chi bằng cô theo tôi đi, tôi ly hôn với Hứa An Kỳ, tới lúc đó tôi cưới cô! Tôi bảo đảm, vinh hoa phú quý của nhà họ Cố cô có thể hưởng thụ tất, cô chính là mợ chủ Cố cao cao tại thượng, tốt biết bao a
!”
“Cố Tử Vị, hôm nay anh dám động vào tôi một chút, tôi thề cho dù tôi chết, tôi cũng sẽ biến thành lệ quỷ trả thù anh!”
Cô ra sức nói, cắn chặt răng.
Cố Tử Vị nghe vậy, căn bản không sợ tí nào.
Bây giờ cô là cá nằm trên thớt, thế mà còn dám kiêu ngạo.
Nhưng mà, anh ta thích thái độ như quả ớt nhỏ trên người cô, thú vị!
Cố Tử Vị ngửi được mùi hương trên người cô, anh ta liền nhạy cảm phát hiện cô tuyệt đối vẫn còn sạch sẽ.
Không ngờ sống cùng với Cố Gia Huy hơn nửa năm, vậy mà cô vẫn có thể thủ thân như ngọc.
Xem ra bên ngoài đồn chú ba không cứng được là thật rồi.
Người đẹp ở trong lòng cũng không hưởng thụ được, chi bằng anh ta giải quyết giúp anh!
Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến sự dọa nạt của Hứa Minh Tâm, phụ nữ a, ở trên giường chính là phải nóng bỏng một chút mới thoải mái!
Anh ta đang làm càn, lại thoáng nhìn thấy Hứa Minh Tâm chuyển động yếu hầu, vậy mà còn nhắm mắt cắn mạnh một cái.
Anh ta lập tức hoảng hốt, vội vàng bóp cằm cô.
Lưỡi đã chảy máu, nhưng bởi vì anh ta ra tay kịp thời, cho nên cũng không có nguy hiểm gì.
Anh ta nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ độc ác.
Anh ta phẫn nộ tát cô hai cái, sau đó nhổ một ngụm nước miếng rồi chửi: “Cái đồ không biết tốt xấu, vậy mà còn dám cắn lưỡi tự sát trước mặt tôi! Hôm nay ông đây không làm được cô, con mẹ nó ông đây không mang họ Cố!”
Cố Tử Vị tức giận, anh ta tháo cà vạt xuống, nhét vào miệng Hứa Minh Tâm, khiến cô cắn lưỡi một lần nữa.
Lần này, thái độ của anh ta đã cứng rắn hơn rất nhiều, Hứa Minh Tâm hoàn toàn không thể giãy dụa.
Đầu cô đầy mồ hôi, khi một tầng che chắn cuối cùng bị kéo xuống, lòng cô lạnh băng.
Lẽ nào...
Thật sự sắp thất thân cho anh ta sao?
Cô thà chết, cũng không muốn cho người như thế này!
Lần đầu tiên của con gái, phải dành cho người mình yêu mới đúng!
Khóe mắt cô có lệ, im lặng rơi xuống.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa dày đặc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng rống giận của Cố Gia Bảo: “Thằng kia, mày ra đây cho tao, nếu không ông đây đánh gãy chân chó của mày! Phá cửa, con mẹ nó phá cửa ra cho ông đây!”
Cố Tử Vị nghe thấy tiếng rống mạnh mẽ sấm vang chớp giật này, anh ta sợ đến nỗi người mềm nhũn, vội vàng mặc quần áo vào.
Còn Hứa Minh Tâm quần áo tả tơi, sớm đã không ra bộ dạng gì nữa rồi.
Anh ta sợ tới mức mất hồn mất vía, vội vàng lấy chăn bọc cô lại.
Anh ta rút cà vạt ra, nhìn ra ban công, quyết tâm chạy ra ban công rồi chạy đi.
Cửa phòng bị phá ra, bên trong chỉ có Hứa Minh Tâm đang hấp hối.
Cô đã mất hết sức lực, khi nhìn thấy ông cụ Cố, nước mắt mông lung.
Mặc dù cô không thể chống đỡ được đến lúc Cố Gia Huy tới, nhưng ông cụ tới rồi, cũng có người chủ trì công đạo cho cô rồi.
La Xuân Hương nhìn trong phòng, không nhìn thấy Cố Tử Vị, cô ta không khỏi thở phào một hơi.
“Bố, con đã nói rồi, Minh Tâm ở đây nghỉ ngơi mà!”
Cố Gia Bảo liếc nhìn tủ quần áo, kiểm tra phòng vệ sinh, đúng là không tìm thấy người khác.
Tuy là nghi ngờ, nhưng trước mắt cũng không lo được nhiều như vậy.
Ông ấy xốc chăn lên, định đỡ Hứa Minh Tâm đi ra, nhưng vừa xốc chăn lên liền phát hiện quần áo cô không chỉnh tề.
“Đây là có chuyện gì?”
“Cái này... cái này sao con biết được, có thể là cô ta tự cởi.”
La Xuân Hương chột dạ, trợn mắt nói dối.
Cố Gia Bảo đành phải nén giận, nghe cô ta nói hươu nói vượn.
Cố Gia Bảo cho nữ giúp việc thay quần áo cho Hứa Minh Tâm, những người khác đến phòng khách.
Cố Gia Bảo là nhận được cuộc gọi của Khương Tuấn, sau khi biết được sự việc, ông ấy lập tức lo lắng chạy tới.
Ông ấy đoán đượcc là Cố Tử Vị làm, nhưng không bắt được thằng nhóc đó, ông ấy cũng không làm gì được.
Chỉ hy vọng Hứa Minh Tâm vẫn còn trong sạch, nếu không cậu ba về lại là một trận gió tanh mưa máu.
Cố Gia Bảo ngồi trên sô pha, La Xuân Hương đứng bên cạnh.
“Bố, An Kỳ là con dâu của con, con thân là mẹ chồng, con cũng phải chủ trì công đạo cho con bé. Nhà họ Hứa cũng thất vọng về Hứa Minh Tâm rồi, bọn họ giao toàn quyền cho con xử lý. Bố, chuyện này bố đừng nhúng tay vào nữa!”
“Tôi vẫn chưa chết, tôi vẫn là người nắm quyền ở nhà họ Cố! Lúc nào thì trong nhà xảy ra việc lớn thế này, có thể bỏ qua tôi, các cô tự động xử lý rồi hả? Đây là ý của cô hay là ý của Cố Trác Đông?”
“Đây... đây là ý của con dâu...”
Đối mặt với sự cường thế của ông cụ, cô ta cũng không tiện kéo Cố Trác Đông vào.
Từ khi Cố Gia Huy trở về, càng ngày ông cụ càng bất mãn với Cố Trác Đông, bất công nghiêm trọng.
Mặc dù cô ta không thích người bố chồng này, nhưng lại sợ sệt.
“Đây là việc của nhà họ Cố, thì phải giao cho tôi xử lý. Bây giờ An Kỳ đang ở bệnh viện, còn không biết tình hình là gì, tôi đưa Minh Tâm về nhà cũ trước, đợi phía bác sĩ có thông tin, rồi định đoạt sau.”
“Bố... chắc không phải là bố có ý đồ riêng đấy chứ?” La Xuân Hương nghe thấy ông ấy muốn đưa người đi, thái độ cũng cứng lên.
“Ý đồ riêng ư? Tôi sợ có người lạm dụng tư hình đấy?”
Ông cụ tức giận nói. “Bố, người có thể đưa về nhà cũ, nhưng con cũng phải đi cùng. Bây giờ chứng cứ xác thực, Hứa Minh Tâm chính là hung thủ hại người! Nếu bố đã muốn chờ kết quả của bệnh viện, vậy thì con không có gì để nói. Nhưng con cũng lo bố thiên vị cậu ba, mà oan ức An Kỳ nhà con, con cũng không thể ngồi không mặc kệ. Nếu bố không có
ý đồ riêng, vậy thì con đi theo cũng không có vấn đề gì chứ?”
Cố Gia Bảo nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, không đồng ý cũng không được.
Cuối cùng ông ấy đưa người về nhà cũ, ông đấy muốn gọi một bác sĩ đến chữa trị, nhưng không ngờ La Xuân Hương lại bụp một cái quỳ dưới đất, than thở khóc lóc ngăn cản.
Cô ta lên án Hứa Minh Tâm ác độc, nói là An Kỳ còn đang sống chết chưa rõ, vẫn đang ở bệnh viện. Đáng thương cho đứa chắt trai kia, vừa mới hoài thai được một tháng, đã chịu thủ đoạn thâm độc.
Nếu Hứa Minh Tâm được cứu chữa, thì cô ta sẽ đâm đầu vào cây cột chết luôn.
Ông cụ tràn ngập tức giận, nhưng lại không thể thiên vị quá rõ ràng.
Ông ấy chỉ có thể để Hứa Minh Tâm ở dưới mí mắt mình, phòng ngừa La Xuân Hương làm chuyện xấu.
Nhưng... lại không thể giúp cô vượt qua kiếp nạn.
Ông ấy đã cử Khương Tuấn đi tìm thím Trương, nhưng không ngờ thím Trương đã mất tích rồi.
Ngay cả nhà họ Hứa cũng cho rằng cô đã sai, đẩy người xuống lầu, việc này đã đẩy Hứa Minh Tâm lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Hứa An Kỳ đang ở bệnh viện, đứa bé trong bụng cô ta là chắt trai của ông ta, ông ta cũng lo lắng.
Ông ta đành phải nhượng bộ, ông ta nói với bệnh viện, bên đó nhận được tin, Hứa An Kỳ đã qua cơn nguy hiểm, cho dù đứa bé có giữ được hay không, đều phải cứu chữa cho Hứa Minh Tâm.
Cho dù có định tội người ta, thì cũng phải nghe lời nói của người phạm tội.
La Xuân Hương sai người nhốt Hứa Minh Tâm vào nhà kho.
Bên trong nhà kho có phòng, là nơi trước đây người làm vườn ở.
Phòng rất nhỏ, rất tối, trời vừa sẩm tối là bên trong liền tối như mực.
Bên trong không có đèn...
Hứa Minh Tâm cuộn tròn người trên giường, cô đã không biết rốt cuộc mình đau ở đâu nữa rồi.
Thần kinh trong đầu run lên từng đợt, thế cho nên làm cho cô quên đi nỗi sợ. Cũng sắp chết rồi, chết rồi sắp biến thành ma rồi, cô còn sợ gì bóng tối nữa.