Cô biết ông cụ đã cố gắng hết sức rồi, còn lại phải xem vào chính cô thôi.
Cô chỉ có thể đợi, đợi Cố Gia Huy về, cho cô có cơ hội giải thích.
Bây giờ một mình không địch lại được quân địch, cô càng phản kháng, thì càng sẽ chịu khổ.
Nửa đêm, bác sĩ chuyển tin tới, đứa bé không giữ được, đã mất rồi.
Sản phụ chịu va đập nghiêm trọng, chỗ xương chậu trùng hợp đập lên bậc thang, cho nên xương chậu bị tổn thương.
Sau khi sinh non lại bị xuất huyết nhiều, hiện tại đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Tin tức vừa được truyền về, La Xuân Hương khóc lóc kêu cha gọi mẹ, cô ta lên án Hứa Minh Tâm tàn nhẫn, sao có thể ra tay hiểm độc với chị mình như vậy.
Cô ta càng như thế, Cố Gia Bảo càng không thể cho bác sĩ tới, thậm chí trời lạnh, ông ấy cũng không thể đưa cho Hứa Minh Tâm một chiếc chăn.
Nếu không với tính tình của La Xuân Hương, thật sự sẽ đập đầu chết ngay trước mặt ông ấy, lấy cái chết bức bách.
Đứa con dâu này của ông ấy, ông ấy rất hiểu, cô ta giở mọi mánh khóe, đầy bụng tâm tư.
Rạng sáng, Cố Trác Đông về tới nơi, La Xuân Hương đã khóc lên khóc xuống rồi.
Cố Gia Bảo liếc con trai cả một cái: “Chăm sóc cho vợ con đi, chuyện này... ngày mai rồi giải quyết.”
Sau khi Cố Gia Bảo rời đi, La Xuân Hương mới khôi phục bình thường, cô ta nói: “Sao muộn thế này anh mới về, anh có biết em đã trì hoãn bao lâu rồi không? Bố thiên vị, còn muốn bảo vệ cho Hứa Minh Tâm, nếu không phải em dùng hết mọi chiêu, chỉ sợ con nhóc đó lại đại nạn không chết nữa đấy!”
“Anh đã xử lý thím Trương rồi, em làm việc đúng là càng ngày càng hồ đồ, đám tạp vụ biết nhiều lắm, phải giải quyết đó.”
“Này không phải là do em bận chóng cả mặt à, may mà anh thông minh, biết tiêu hủy tin thật. Thím Trương sẽ không xuất hiện nữa, đúng không?”
“Ừ.” Cố Trác Đông gật đầu chắc chắn.
La Xuân Hương nghe thấy vật thì mỉm cười đắc ý: “Bây giờ không có ai đối chứng, nhà họ Hứa cũng đã khẳng định hành vi phạm tội của Hứa Minh Tâm rồi, đoán chừng ngày mai Cố Gia Huy về, Hứa Minh Tâm đó cũng sống dở chết dở rồi. Nếu Cố Gia Huy khăng khăng đòi cưới cô ta làm vợ, vậy thì cậu ta không nôn ra chút máu là không được rồi. Một công đôi việc, thật là đau đớn đấy.”
“Lần sau làm việc phải bàn bạc với anh, bụng dạ của Cố Gia Huy cực sâu, rất khó đối phó. Trước mặt cậu ta, đạo hạnh của em quá nông, hơn nữa người khác không đáng tin cậy. Hiệu quả của lần này anh vẫn tính là hài lòng, anh muốn làm cho Cố Gia Huy không chết cũng phải lột một tầng da!”
Cố Trác Đông khẽ híp mắt, sâu trong đôi mắt diều hâu kia tràn đầy hung ác nham hiểm.
Hiện tại, cái lưới bên này đã rải xong rồi, chỉ chờ con cá to Cố Gia Huy nhảy vào nữa thôi.
...
Khi Cố Gia Huy về tới nơi đã là rạng sáu giờ sáng, anh vẫn giữ trò chuyện với Khương Tuấn.
May mà ông cụ chạy đến kịp thời, nếu không Hứa Minh Tâm đã lâm vào nguy hiểm một sớm một chiều rồi.
Anh biết Hứa Minh Tâm bị nhốt ở nhà kho, bị La Xuân Hương ức hiếp, thậm chí khi cô suýt bị người ta làm bẩn, anh tức đến run người, anh hận không thể xông ngay đến trước mặt Ngôn Dương, xé nát ông ta ra.
Nhưng mà bây giờ anh không có thời gian, anh không dám chậm chễ một tí nào, anh đi thẳng đến nhà cũ.
Nhưng không ngờ anh vừa dừng xe, Lệ Nghiêm cũng theo đuổi đến luôn.
Anh nóng lòng như lửa đốt, nên không phát hiện ra anh ta ở phía sau.
“Sao cậu lại tới đây?”
Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, rồi lại đẩy cửa đi vào.
“Ngôn Dương bảo tôi tới, ông ta đặc biệt tới tìm tôi, đưa cho tôi một số tài liệu, nói là tôi có thể giúp được cậu. Tôi biết cậu bất mãn với tôi, nhưng bây giờ không phải lúc so đo, đợi chuyện này qua đi, chúng ta lại từ từ tính.”
“Ngôn Dương đã nói cho cậu biết hết rồi à?”
“Hiểu bảy tám phần.”
Cố Gia Huy nghe thấy vậy thì gật đầu, hai người sóng vai đi vào, hai người đều phong trần mệt mỏi, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến khí thế của hai người.
Bọn họ từng hợp tác một khoảng thời gian ở biên cương, mặc dù không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, nhưng tình như thủ túc.
Thời khắc mấu chốt, vứt bỏ ân oán cá nhân không bàn đến nữa, bọn họ vẫn là những người bạn ăn ý nhất.
Tối qua, mọi người đều có tâm sự nặng nề, cả đêm chưa ngủ.
Cho nên sáng tinh mơ, nhà cũ đã tưng bừng rồi.
Bệnh viện truyền tin tới, Hứa An Kỳ tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng... tử cung bị tổn thương nghiêm trọng, tỉ lệ mang thai sau này gần như bằng không.
La Xuân Hương nghe thấy tin này, trong lòng run lên, nhưng lại không hề mềm lòng.
Ngay sáng sớm cô ta đã làm náo loạn, thậm chí suýt nữa còn đập đầu, ép ông cụ cho một cái công đạo.
Phải đưa Hứa Minh Tâm vào sở cảnh sát, tốt nhất là tù chung thân, vĩnh viễn không được thả ra.
Lúc Cố Gia Huy đi vào, vừa khéo nghe được tiếng gào thê lương của La Xuân Hương.
La Xuân Hương trông thấy Cố Gia Huy đã tới, cô ta tiếp tục khóc lóc kêu: “Bố, bố nhất định phải làm cho cho An Kỳ nhà chúng con, một người phụ nữ không thể có con, đây là chuyện đau khổ cỡ nào!”
“Cậu ba... chuyện này, con nghĩ thế nào?”
Cố Gia Bảo nhìn anh.
“Cậu ba, hôm nay nếu cậu mà thiên vị người phụ nữ này, tôi sẽ liều mạng với cậu. Cho dù tôi chết, tôi cũng phải đòi một công đạo cho con dâu tôi.”
“Thế chị đi chết đi.”
Cố Gia Huy âm u nói, giọng nói lành lạnh rét thấu xương, cứ như thể mò ra từ địa ngục vậy, không có một tia tình cảm nào.
Anh cũng không thèm nhìn La Xuân Hương cái nào, trực tiếp đi thẳng đến hậu hoa viên.
Anh đẩy cửa nhà kho ra, La Xuân Hương hoàn toàn không ngăn được.
Hứa Minh Tâm cuộn tròn người trên giường, run cầm cập, cô đã hôn mê không tỉnh rồi.
Trên mặt cô hiện lên sắc đỏ không bình thường, cô sốt rồi.
Ban đêm đầu xuân vẫn rất lạnh, cô ở trên chiếc giường này, thế mà ngay cả một cái chăn dày cũng không có, đúng là khinh người quá đáng.
Anh vội vàng ôm Hứa Minh Tâm vào lòng, đi nhanh ra ngoài.
Chắc là Hứa Minh Tâm cảm nhận được, cô khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt là dáng hình quen thuộc.
Hốc mắt cô hơi ươn ướt, cô cố gắng nâng tay lên muốn sờ vào anh, nhưng lại không có sức.
“Là... là tôi nằm mơ sao? Hay là hồi quang phản chiếu của người sắp chết...”
Cô đã đợi cả một đêm, Cố Gia Huy không tới.
Theo lý mà nói, đáng lẽ ra chiều qua anh phải về rồi.
Cô tưởng ông trời ghét bỏ mình, cắt đứt cả con đường sống cuối cùng của cô rồi.
Cô nghĩ lần này chắc chắn mình không qua được ải này, cô sắp chết rồi.
Nếu trước khi chết vẫn được nhìn thấy Cố Gia Huy, vậy thì cảm giác vẫn rất tuyệt.
Cố Gia Huy nghe được lời này, trái tim cũng sắp tan vỡ rồi.
“Là tôi, tôi tới muộn rồi.”
Anh hận chính mình, vậy mà lại bị Ngôn Dương cản trở.
Anh thống hận chính mình tới muộn như này, để cô một mình trải qua một ngày một đêm khó khăn.
Thống hận mình, bây giờ không thể chịu đau thay cho cô.
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, cô mới tin là anh đã về thật rồi. Cô cố nén đau, ráng cong môi một chút, rồi nói: “Tôi... tôi không sao, anh đừng lo, đừng nhíu mày, không đẹp tí nào. Tối qua tôi ngủ rất ngon đấy, chỉ là... đãi ngộ cho người làm vườn nhà anh không tốt, nhà kho này chưa lắp điều hòa, buổi tối còn cắt điện... lần sau, nhớ phải lắp vào...
...”
Nói xong, cô cũng không chống đỡ được nữa, hôn mê.
“Lệ Nghiêm, giao Minh Tâm cho cậu trước đấy.”
“Được, cậu chờ tôi hai mươi phút, tôi bảo đảm cô ấy không sao, trả về cho cậu một người hoàn hảo không tổn hao gì, rồi tôi quay lại giúp cậu.”
“Được.”
Anh gật đầu, anh tin tưởng bạn mình tuyệt đối.
Hôm nay, anh sẽ bắt tất cả những kẻ làm Hứa Minh Tâm tổn thương, phải trả giá đắt!
Anh lạnh lùng nhìn mọi người ở cửa, sâu trong mắt phượng ẩn chứa tia thị huyết. Nắm tay nắm lại kêu canh cách, anh lạnh giọng nói: “Chị dâu, người tôi đã đưa đi rồi, sao chị còn không đập đầu chết đi? Chị đang chờ tôi giúp chị sao?”