Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 107: Chương 107: Chúng ta chia tay đi




Cô ngồi trên xe công cộng hồi lâu, cũng đi trên đường một lúc lâu, đợi đến khi đến biệt thự thì đã là chín giờ tối rồi.

Nhìn cánh cửa lớn gần trong gang tấc, cô lại không có dũng khí gõ cửa.

Cô nắm chặt tay rồi lại buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng vẫn chưa quyết định.

Ngay lúc cô định từ bỏ, không ngờ chú An lại đi ra mở cửa.

“Cô Hứa, sao cô lại ở ngoài cửa không vào thế, chẳng phải cô đã lưu vân tay rồi sao?”

“À... cháu vừa tới...”

Hứa Minh Tâm lắp bắp nói.

“Mau vào đi, hiếm có dịp ông chủ về sớm, muốn ăn cơm cùng cô đấy.”

“Cái gì?”

Hứa Minh Tâm hoài nghi là mình nghe nhầm.

Cố Gia Huy đã trông thấy cô và Ngôn Hải như thế rồi, sao anh vẫn muốn ăn cơm với mình cơ chứ.

Chẳng nhẽ là... bữa ăn tối cuối cùng à?

Sau khi Hứa Minh Tâm đi vào nhà, cô còn đặc biệt soi gương một cái, lớp trang điểm trên mặt chưa trôi hết, không nhìn thấy vết dấu tay.

Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy dũng khí đi vào.

Cố Gia Huy đang chờ mình ở phòng ăn.

Cô đi tới, trùng hợp Cố Gia Huy cũng từ phòng bếp đi ra, anh bê một mâm cánh gà và cô ca.

“Ngồi xuống đi, tôi vất vả làm một bàn này không dễ đâu, lát nữa em ăn ngon vào cho tôi xem.”

Cố Gia Huy nhếch môi, nở nụ cười, anh đi đến trước mặt cô rồi xoa đầu cô, cưng chiều như cũ.

Hứa Minh Tâm ngẩn ngơ, chẳng phải anh đã nhìn thấy rồi sao?

Sao anh vẫn như chưa xảy ra chuyện gì vậy?

Hay là cô đang nằm nơ?

Không, không thể nào...

Cô cứng ngắc ngồi xuống, Cố Gia Huy gắp đồ ăn cho cô: “Đừng để đói bụng, để tránh truyền ra ngoài nói tôi ngược đãi em, không cho em ăn cơm.”

“Anh đã đến trường à?”

Hứa Minh Tâm khó mà nuốt trôi, cô nhẹ giọng nói.

Nụ cười trên mặt anh cứng đờ, Hứa Minh Tâm lập tức hiểu ra, tất cả sự yên bình này đều là giả vờ.

Cái gì anh cũng biết, nhưng lại giả vờ như không biết gì.

Nhưng sao mà được cơ chứ, nếu có thể, cô muốn quên hết những lời mà Trình Hoa nói kia.

“Anh cũng nhìn thấy hết rồi, đúng không?”

“Tôi biết, không phải em tự nguyện, tôi tin em, cho nên cũng chẳng có gì đáng hỏi cả.”

Cố Gia Huy vẫn đang kìm chế, anh muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, nhưng Hứa Minh Tâm lại không như anh mong muốn.

Cố tính, bới vết sẹo này ra, máu tươi đầm đìa.

Nụ cười trên gương mặt tuấn tú của anh cũng không giữ được nữa, lần lượt sụp đổ.

“Tôi nghĩ... ở bên anh thật sự là áp lực quá lớn, rất không tự do. Yêu đương cũng phải lén lén lút lút. Tôi nghĩ, chúng ta chia tay đi, chúng ta không hợp.”

“Chia tay ư?”

Cố Gia Huy nghe vậy thì híp mắt.

Anh nhắc lại một lần, hai chữ này bật ra từ cánh môi lạnh nhạt, mang theo hàn ý.

Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi, gật đầu: “Ừ.”

“Nếu như tôi nói không thì sao?”

“Mặc kệ anh nói gì cũng vô dụng, lòng tôi đã quyết. Tôi chúc anh tiền đồ như gấm, chúc anh tìm được người tốt hơn, tạm biệt.”

Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, cô muốn chạy trối chết, nhưng Cố Gia Huy lại đuổi theo.

Dưới ánh đèn đường, anh ôm chặt cô từ phía sau.

“Em có thể không yêu tôi, tôi yêu em là được. Tôi không cho phép em rời khỏi tôi, em nghe rõ chưa?”

“Cố Gia Huy, thực ra trong lòng anh cũng hiểu, chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới. Tôi đi vào thế giới của anh, tôi rất đau khổ, anh đến thế giới của tôi, anh cũng đau khổ như vậy, hoàn toàn không có biện pháp vẹn toàn cả đôi bên. Tôi cảm thấy rất mệt, mỗi một ngày ở bên anh đều rất mệt, ép cho tôi không thở nổi.”

“Tôi không thích anh trở nên đẹp trai, không thích anh trở thành chủ tịch của J.C, thân phận của anh khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Coi như là anh buông tha tôi, được không?”

Hứa Minh Tâm đau khổ nói hết những lời này.

Mỗi một chữ, đều như dao đâm vào tim.

Nỗi đau dao cắt vào thịt, có lẽ chính là như này.

Cố Gia Huy nghe thấy những lời này, thân thể cao lớn run lên.

Những lời này, chưa bao giờ Hứa Minh Tâm nói với anh.

Anh đã dốc hết khả năng che chở cô, nhưng cô vẫn không vui.

“Đây là lời thật lòng của em?”

Cố Gia Huy buông tay ra, hai chân như đeo chì, sống lưng cứng ngắc.

“Ừ.”

“Là tôi đã ép buộc em, à.”

Phía sau truyền đến một tiếng tự giễu của Cố Gia Huy, một tiếng cười lạnh ngắn ngủi đó gõ vào trong lòng.

Trong phút chốc đó, trái tim Hứa Minh Tâm, chảy máu.

“Em đi đi, không cần quay lại nữa, đồ đạc sau đó tôi sẽ cho chú An đưa qua cho em.”

“Được.”

Bây giờ cô chỉ dám bật ra âm đơn, cô sợ Cố Gia Huy nghe ra giọng nghẹn ngào trong lời nói của cô.

Anh nào biết, bàn tay nhỏ giấu ở trong tay áo đã nắm chặt, dùng toàn bộ sức lực đi trừng phạt chính mình.

Cô cất bước rời đi, giống như đang đi trên đao nhọn.

Cuối cùng, cô đã ra khỏi cổng.

Cố Gia Huy vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt tập trung vào hướng mà cô đi.

Anh hy vọng biết bao rằng Hứa Minh Tâm quay đầu lại nhìn mình.

Nhưng... cô đã đi thật rồi, một đi không trở lại.

“Chú An.”

Anh chật vật gọi một tiếng.

Chú An vội vàng tiến lên, ông ấy cũng không biết sao mà đang yên đang lành hai người lại cãi nhau, thậm chí... tính chia tay nữa?

“Ông chủ, ông chủ không sao chứ?”

Chú An thấy anh lảo đảo, sợ đến nỗi vội vàng đỡ anh.

Cố Gia Huy một tay vịn vách tường, chống đỡ người, nói: “Ông đi theo Hứa Minh Tâm, đừng để cô ấy phát hiện, phải đưa cô ấy về trường an toàn, biết chưa?”

“Ông chủ, nhưng mà ông chủ...”

“Mau đi, cô ấy không được xảy ra chuyện gì!”

“Vâng, vâng...”

Rõ ràng trong lòng vẫn nhớ nhung, nhưng lại lựa chọn buông tay.

Đợi sau khi chú An đưa Hứa Minh Tâm về trường xong, lúc ông ấy về thì trông thấy Cố Gia Huy đã uống rất nhiều rượu và chưa ăn một miếng nào trên bàn cơm.

Cho dù có là người làm bằng sắt thì cũng không chịu nổi.

Ông ấy vội vàng gọi điện cho Lệ Nghiêm, nói rõ ngọn nguồn.

Cố Gia Huy say rượu cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại đầu đau như búa bổ.

“Minh Tâm...”

Anh nhìn thấy bên giường có một bóng người lờ mờ, anh nghĩ rằng đó là Hứa Minh Tâm, nhưng còn chưa vui được mấy giây thì đã tỉnh táo lại, anh đã nhìn thấy Lệ Nghiêm.

“Nhìn thấy tôi thì thất vọng lắm à?”

Lệ Nghiêm đã bắt được tia ảm đạm ở sâu trong mắt anh, anh ta bất đắc dĩ nói.

“Không phải.”

Cố Gia Huy bình thản nói.

Anh ta đứng dậy rồi nói: “Chú An làm to chuyện quá rồi, nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi đi, tôi phải chuẩn bị đến tập đoàn rồi.”

“Xem ra cậu không muốn tâm sự với tôi, tôi còn tưởng giữa anh em chúng ta thì không có gì giấu nhau nữa chứ.”

Cố Gia Huy nghe thấy lời này, khóe miệng hơi cứng nhắc.

Không phải anh không muốn nói, mà là những chuyện đó quá chua sót, nói không nên lời.

Có một loại cảm giác là xé miệng vết thương ra, rồi lại xát muối vào.

“Tôi có thể tự điều chỉnh.”

“Điểm này thì tôi tin, năm đó cậu đã vượt qua như vậy. Nhưng mà, một số chuyện kìm nén trong lòng, cậu không khó chịu à? Nếu cậu đã không muốn nói với tôi thì tôi cũng không cần thiết nói cho cậu biết, hôm nay tôi đã gặp Hứa Minh Tâm ở gần bệnh viện...”

Anh ta tùy ý nói, sau đó liền quay người bỏ đi.

Cố Gia Huy nghe thấy lời này, thì liền nóng nảy, anh vội vàng vọt tới, giữ chặt bả vai của anh ta: “Cậu nói gì cơ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.