“Thế nào? Lại muốn tâm sự với tôi rồi à?” Lệ Nghiêm đùa dai nói.
“Mau nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lệ Nghiêm kể đầu đuôi ngọn nguồn sự việc mà anh ta chứng kiến trước đó ra.
“Cô ấy sợ cậu lo lắng, không cho tôi nói cho cậu biết, thế là tôi liền giúp cô ấy giấu cậu. Bây giờ nghĩ lại, cát tát trên mặt cô ấy kia không đơn giản.”
“Buổi sáng, bệnh viện?”
Cuối cùng Cố Gia Huy đã có manh mối, nghĩ đến điều gì đó, anh lập tức cho Khương Tuấn đi điều tra băng ghi hình camera ở bệnh viện.
Anh trông thấy rõ ràng Trình Hoa đã đưa Hứa Minh Tâm đến bệnh viện, hai người ở chỗ hành lang hẻo lánh xảy ra mâu thuẫn.
Trình Hoa đẩy cô ngã xuống đất trước, lần thứ hai lại tát vào mặt cô một cái thật mạnh.
Cố Gia Huy nhìn thấy hình ảnh này thì giận không kiềm chế được, nắm tay cũng nắm chặt kêu răng rắc.
Sau đó, anh lại xem camera ở ngã tư đường, anh nhìn thấy Hứa Minh Tâm thất hồn lạc phách sang đường, cô bị một chiếc xe sượt qua, té ngã thật mạnh xuống đất.
Phút chốc đó, trái tim anh cũng thắt chặt lại, anh hận không thể chịu mọi đau đớn đó vào mình.
“Trình Hoa!”
Cố Gia Huy trăm tính vạn tính, không ngờ cô ta lại to gan như vậy, thế mà lại không biết sống chết đi tìm Hứa Minh Tâm.
“Chân tướng sự việc đã sáng tỏ, xem ra vị hôn thê của cậu đã chịu không ít khổ. Tôi nói này cậu cũng thật là, cậu ở đây uống rượu giải sầu thì có tác dụng gì?”
“Cảm ơn cậu, cậu đúng là phúc tinh của tôi.”
Cố Gia Huy cảm kích nói, anh vỗ vai Lệ Nghiêm, rồi lập tức xông ra ngoài.
Anh cũng không vội đi tìm Hứa Minh Tâm, bởi vì anh biết rằng với tính cách của cô, chắc chắn cô sẽ không nói rõ đầu đuôi sự việc.
Anh muốn đi tìm Trình Hoa, anh muốn biết rốt cuộc bọn họ đã nói cái gì!
Cố Gia Huy đến thăm hỏi nhà họ Trình, sau khi Trình Hoa nhận được tin thì vội vàng thay trang điểm thay quần áo.
Nhưng cô ta còn chưa trang điểm xong, Cố Gia Huy đã đẩy cửa đi vào.
Ông Trình mỉm cười nói: “Gia Huy vừa tới đã nói muốn gặp cháu, nó cũng không chịu uống chén trà với ông. Thế hai đứa nói chuyện đi, ông không làm phiền hai đứa nữa, lát nữa ở lại cùng ăn bữa cơm.”
“Ông nội, ông mau đi ra đi, đừng quấy rầy chúng cháu!”
Trình Hoa thẹn thùng nói, cô ta nhanh chóng đẩy ông nội đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Anh nghĩ thông suốt rồi đúng không, cho nên anh đặc biệt đến tận đây, anh muốn ở bên tôi à?”
“Anh cũng chẳng gọi điện báo trước một tiếng, để tôi chuẩn bị cho tốt, thực sự là quá hấp tấp rồi đấy.”
Trình Hoa tự luyến nói.
“Cô đã đi tìm Hứa Minh Tâm đúng không?”
Cố Gia Huy không có thời gian nói nhảm với cô ta, anh vào chủ đề chính luôn, anh nói.
Trình Hoa nghe vậy thì nụ cười trên gương mặt cứng đờ.
Nhưng sau đó, cô ta lại chẳng sợ gì nữa.
“Đúng, tôi đã đi tìm cô ta, cô ta không biết tự lượng sức mình, cứ phải có người tới thức tỉnh cô ta.”
“Cô thì rất biết tự cho mình là thông minh!” Cố Gia Huy bước lên đằng trước, một tay bóp cổ cô ta, khiến cô ta phải lùi về sau từng bước một, cuối cùng đụng đến góc tường.
Trình Hoa chợt mất đi hô hấp, cô ta không ngừng giãy dụa.
Đơn giản là anh chưa dồn hết sức, cô ta vẫn có thể gắng gượng thở gấp.
“Anh... anh muốn làm gì? Anh muốn vì người phụ nữ chết tiệt đó mà giết tôi sao? Đây là nhà họ Trình, anh dám!”
“Cô còn nhục mạ cô ấy thêm một câu, cô thử xem tôi có dám không?”
Cố Gia Huy híp mắt, lệ khí tràn ngập đôi mắt.
Môi mỏng mím chặt thành một đường, cả người từ trên xuống dưới đều bao phủ hàn ý đáng sợ.
Giờ phút này, anh giống như đến từ địa ngục, là Tu La là sát quỷ.
Trong mắt anh, cô ta đã nhìn thấy hơi thở của tử vong, anh thật sự đã có ý niệm giết mình.
“Chẳng nhẽ... là bởi vì phế vật kia!
“Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì, chẳng nhẽ những gì tôi không phải sự thật sao? Cô ta không giúp được anh, chỉ có tôi có thể giúp được anh. Cố Gia Huy, tôi thấy anh cũng là người thông minh, chắc anh sẽ không bị hồ ly tinh này mê hoặc, choáng váng đầu óc rồi đó chứ?”
“Huống hồ, làm sao cô ta bằng được tôi!”
“Trong mắt tôi, chỗ nào cô ấy cũng hơn cô hết!”
Anh nói từng câu từng chữ: “Nhà họ Trình có cô, thật đúng là bi ai. Trình Hoa, ông đây cảnh cáo cô, nếu cô còn dám động vào cô ấy, tôi sẽ khiến cô muốn sống không được muốn chết không xong!”
“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không để thuộc hạ ra tay. Cái giới quý tộc ở Kinh Đô này luẩn quẩn cỡ nào cô biết rồi đấy? Hai người chết bất đắc kỳ tử, là hiện tượng không thể bình thường hơn được nữa.”
“Anh... anh vì một người phụ nữ không đáng một đồng, anh uy hiếp tôi, anh uy hiếp nhà họ Trình hả?”
“Trong mắt tôi, nhà họ Trình chẳng là cái thá gì cả!”
Cố Gia Huy thả cô ta ra, cô ta chật vật té ngã trên mặt đất.
“Anh...”
Trình Hoa nghe thấy câu này, cô ta căm tức nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.
Đúng là, nhà họ Trình không bằng được nhà họ Cố, bây giờ Cố Gia Huy mới bộc lộ tài năng, rốt cuộc sau lưng anh có bao nhiêu quyền thế, không ai biết hết.
Cả cái Kinh Đô này, ai cũng không dám tùy tiện đắc tội Cố Gia Huy.
Người này, thần bí khó lường.
“Sao vậy sao vậy?”
Ông Trình ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Ông ta trông thấy cháu gái bảo bối của mình ngã xuống đất thì đau lòng, mau chóng đỡ cô ta dậy.
Ông Trình trách mắng: “Cố Gia Huy, sao cậu dám đối xử với cháu gái cưng của tôi như vậy, đến cả bố cậu có ở đây cũng không dám lỗ mãng như thế!”
“Cậu bắt nạt người ta mà đến tận nhà bắt nạt rồi hả?”
Ông Trình giận không kìm được, ông ta như sư tử đực, tỏa ra uy nghiêm.
Nhưng Cố Gia Huy không hề sợ.
Anh nhếch khóe môi, lộ ra một tia cười nhạt.
“Tôi dạy dỗ cháu gái của bác, bác khó chịu rồi à? Thế cháu gái bác dạy dỗ vị hôn thê của tôi, tôi cũng khó chịu đấy, món nợ này tính sao đây? Bác muốn tôi lấy ra bằng chứng, hay là bác tự hỏi cháu gái bác? Bác hỏi xem cô ta đã làm gì với vị hôn thê của tôi?”
Tất nhiên là ông Trình biết hành động của cháu gái mình, ông ta khuyên cũng khuyên rồi, nhưng cô ta không nghe, ông ta cũng chỉ có thể bảo vệ cô ta.
Ông ta nhíu chặt chân mày nói: “Hứa Minh Tâm và cháu gái nhà tôi tuổi tác xấp xỉ nhau, đều là chút cãi cọ của bạn cùng lứa mà thôi. Nhưng cậu thì khác, cậu cao hơn con bé một hàng, ỷ lớn bắt nạt nhỏ, tôi lại muốn đi hỏi ông Cố xem, rốt cuộc ông ấy đã giáo dục cậu kiểu gì?”
Ông Trình nổi giận đùng đùng, phản bác.
Cố Gia Huy híp mắt, quả nhiên là một lão hồ ly, thật dứt khoát, lời vô sỉ nào cũng nói ra được.
Cãi cọ của bạn cùng lứa ư?
Anh lạnh giọng nói: “Hiện tại, Hứa Minh Tâm là vị hôn thê của tôi, cô ấy không hề bằng vai phải lứa với cháu gái bác, mà cô ấy là trưởng bối của cô ta. Cô ta không coi ai ra gì, láo toét với bề trên, bác Trình, cái này thì giải thích sao đây. Bác đưa tôi giáo dục hộ, hay là để cho người ngoài xã hội đều biết cháu gái bác ngang ngược hống hách như thế nào?”
“Cậu...”
Ông Trình bị nói cho á khẩu không trả lời được, vậy mà không tìm được bất kỳ lời nào để phản bác.
Không coi ai ra gì, láo toét với bề trên, mười chữ này thực sự là quá nghiêm trọng.
Nhưng, lại có lý!
“Ông nội...”
Trình Hoa thấy ông nội nhà mình nói không ra lời thì lòng nóng như lửa đốt, cô ta còn muốn nói thêm mấy câu, không ngờ Cố Gia Huy đánh mắt tới, ánh mắt lạnh lẽo như nước, khiến cô ta sợ đến mức run cầm cập.
Ánh mắt này... thực sự là quá đáng sợ.
“Bác Trình, bác hãy ở nhà quản giáo tốt cháu gái của bác đi, nếu mà còn có lần sau, chắc chắn tôi sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần.” Cố Gia Huy âm trầm nói, sau đó quay người rời đi.