Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 109: Chương 109: Là chồng sau này của em, là người đàn ông của em




Trình Hoa thấy anh bỏ đi, cô ta vẫn còn hơi không cam tâm.

“Ông nội, ông để anh ấy đi như vậy sao?”

“Cháu à, cậu ta không phải người mà cháu có thể khống chế đâu!”

“Vậy dựa vào cái gì mà Hứa Minh Tâm có thể, chẳng nhẽ cháu không bằng cô ta sao? Cháu không cam tâm, ông nội cũng muốn để anh ấy làm cháu rể của ông, làm rạng danh nhà họ Trình chúng ta mà, không phải sao?”

“Đúng là ông nội muốn như thế, nhưng cũng phải lượng sức mà làm! Cháu à, cháu nghe ông khuyên một câu, người này không hợp với cháu. Thanh niên tài tuấn ở Kinh Đô nhiều như thế, việc gì cháu phải khăng khăng lao vào cậu ta cơ chứ?”

“Anh ấy là người tốt nhất! Hai mươi tám tuổi, ai có thể có được thành tựu như anh ấy. Cháu không cam tâm, cháu không cam tâm, cháu sẽ không từ bỏ, hừ!”

Trình Hoa tức giận nói.

Từ nhỏ tới lớn, chưa có thứ gì cô ta muốn mà lại không được!

Cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ!

...

Cố Gia Huy đến trường học, Hứa Minh Tâm vừa mới tan học, những người còn lại đều đã đi ăn cơm hết rồi, nhưng mà cô lại chẳng có khẩu vị gì cả.

Bài tập mà thầy giáo giao rất khó, cái này phải tính, cái kia cũng phải tính, thuế suất hàng năm còn luôn biến đổi.

“A, làm không ra, khó quá đi à!”

Cô kêu một tiếng, sau đó ném luôn sách xuống đất.

Bầu không khí đã yên tĩnh hơn, cuối cùng cô lại nhặt sách vở lên.

Cô lẩm bẩm: “Cho dù khó thì sao, chẳng phải mày vẫn phải làm sao, ngày mai nộp bài tập? Mày không còn đại thần nữa rồi, cũng sẽ không có nữa. Cái tính cáu kỉnh này của mày, không ai dỗ đâu, bây giờ có vấn đề mày cáu kỉnh cho ai xem hả?”

Đúng thế...

Bây giờ, cô cáu kỉnh cho ai xem?

Nghĩ tới đây, trái tim lại đau đớn, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Cô chớp mắt, cố gắng nhìn trần nhà, tính để cho nước mắt ngược trở veeff.1

Nhưng lại không khống chế được, nước mắt vẫn rơi.

“Không khóc, không khóc, cậu ba Cố cũng không có ở đây, mày khóc cho ai xem.”

Chỉ có ở trước mặt người yêu, mới có thể không kiêng nể gì rơi nước mắt.

Bởi vì cô biết, mình có ầm ĩ thế nào, Cố Gia Huy chắc chắn sẽ cưng chiều mình.

Nhưng bây giờ, cô đã đuổi cái người yêu mình nhất kia đi rồi.

Hứa Minh Tâm nhìn đều bài số cao trước mặt, những ký hiệu cong queo ngoằn ngoèo đó dần trở nên mơ hồ.

Lộp bộp...

Một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống trang giấy kêu tí tách, nháy mắt đã mở van khóc của cô ra.

Cô khóc to, dù sao chỗ này cũng không ai, cô đã kìm nén từ hôm qua tới giờ, trong lòng thật sự rất khổ.

Giống như ăn phải mướp đắng, giống như ăn phải hoàng liên*. (hoàng liên là vị thuốc đông y.)

Vào lúc cô buông thả chính mình, khóc một trận thật to, đột nhiên trước mặt có một tờ khăn giấy được đưa tới.

Một bàn tay to, nhẹ nhàng cầm nó.

Hứa Minh Tâm ngẩn ra, cô nhìn theo cái cánh tay kia, nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.

Cố Gia Huy đến rồi!

Không thể để anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của mình.

Cô vội vàng quay lưng đi, nhanh chóng lau nước mắt, nói: “Anh... sao anh lại đến đây?”

“Tôi không tới, thì sao biết em vì tôi mà đau lòng rơi nước mắt, khóc buồn bã như này?”

Cố Gia Huy nói với giọng dịu dàng, anh nhìn thân hình gầy đi của cô, anh cũng không còn tí cáu kỉnh nào.

Sao cô nhóc này ngốc thế, sao không hỏi xem anh nghĩ như nào?

Nếu như, anh ghét bỏ cô thật, thì ngay từ lúc đầu anh sẽ không động vào cô.

Nếu anh đã động vào cô thì anh cũng đã chuẩn bị xong hết, để yêu cô để che chở cho cô.

“Tôi... tôi khóc không phải vì anh, mà là bài tập quá khó...”

“Tôi từng giảng cho em cái đề này rồi.”

Cố Gia Huy liếc mắt nhìn sách, rồi nói.

“Thế thì sao, tôi ngốc, không biết chính là không biết, cho dù anh có giảng bao nhiêu lần, tôi cũng cực kỳ ngu dốt, không tiếp thu được!”

Hứa Minh Tâm hơi giận nói, không phải cô giận Cố Gia Huy, mà là giận chính mình.

Cô giận mình vô dụng, chẳng khác nào đồ ăn hại!

Cô cầm quyển sách lên, liền tính rời đi, nhưng lần này Cố Gia Huy không cho cô đi.

Còn thả cô đi lần nữa thì mình chính là đồ ngốc.

Anh ôm chặt cô vào lòng, gần như là tham lam hít thở mùi hương trên người cô, thấm vào ruột gan.

Tối qua say rượu, cả đêm ngủ không ngon, bởi vì trong lòng thiếu cô nhóc này.

“Anh... anh buông tôi ra!”

Hứa Minh Tâm giãy dụa, nhưng vòng ôm của anh hệt như tường đồng vách sắt, không rung chuyển được.

Cuối cùng cô mệt thở hồng hộc, nước mắt cũng rơi như mưa.

Tại sao, anh không chịu buông tha mình.

“Anh nói lời không giữ lời, anh nói là thả tôi đi, bây giờ anh lại đang làm cái gì đấy hả?”

“Ôm em!”

“Anh buông ra, anh còn không buông thì tôi sẽ kêu người đấy.”

“Em kêu lên cũng tốt, để cho mọi người đều biết em là vị hôn thê của tôi. Nếu không phải vì em vẫn chưa đến tuổi kết hôn theo pháp luật, tôi thật sự muốn dẫn em đi nhận giấy chứng nhận kết hôn ngay bây giờ! Bớt để em suy nghĩ linh tinh, tôi cũng đỡ kinh hồn táng đảm!”

“Còn lâu tôi mới kết hôn với anh, anh buông tôi ra!”

Cô không dám kêu to lên, cô sợ dẫn cho người khác tới đây.

“Hứa Minh Tâm, rốt cuộc tôi phải bắt em thế nào mới tốt đây? Trình Hoa đã đến tìm em, đúng không?”

Hứa Minh Tâm run lên, đồng tử co rút lại.

Cô cắn răng, không biết nên nói thế nào.

“Em lựa chọn tin cô ta, mà không tin tôi, phải không?”

Cố Gia Huy buông cô ra, nhìn cô đang khóc, anh chẳng còn tí tức giận nào luôn.

Anh mới là cái người phát điên nhất kia, cho dù là tội phạm thì cũng có cơ hội khiếu nại, nhưng phán quan Hứa Minh Tâm này, lại giải quyết dứt khoát, thẳng tay cho anh tội tử hình.

Thậm chí anh còn chẳng hay biết gì, áp lực lớn gì gì đó, tất cả đều là nói nhảm, rõ ràng chính là cô nhút nhát nhu nhược, định lấy cớ chạy khỏi mình!

Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt.

Cô khẽ chớp mắt, nước mắt long lanh từ từ rơi xuống. “Không phải tôi tin cô ta, cũng không phải tôi không tin anh, mà là tôi chợt nhận thức rõ chênh lệch giữa chúng ta. Giống như những đồ ăn kia vậy, đó là minh chứng tốt nhất! Anh nhập viện hai lần, anh đều không nói cho tôi biết, nếu anh nói anh không ăn được những thứ đó, chắc chắn tôi sẽ không để anh ăn, nếu anh xảy

ra chuyện gì, thì tôi phải làm thế nào?”

Cô phẫn nộ nói, đây là cái mà cô thật sự tức giận.

Cô giận anh giấu mình.

Cố Gia Huy nghe vậy, trái tim đau nhói.

Ngón tay ấm áp khẽ lau đi nước mắt trên mặt cô, anh nói: “Không phải tôi không ăn được, chẳng qua là tôi chưa ăn quen thôi.”

“Vốn là không ăn được, tôi không phải đứa trẻ lên ba, anh không lừa được tôi đâu.”

“Tôi biết, em không phải trẻ lên ba, em là cô gái mười tám tuổi, vẫn cần dỗ dành.”

Anh dịu dàng nói, anh muốn ôm thân hình nhỏ nhắn gầy yếu của cô, nhưng cô lại như con thỏ bị kinh sợ, vội vội vàng vàng lùi về sau.

Đầu gối đụng phải cái ghế, cô đau đến cúi người.

Cố Gia Huy cũng không chiều theo tính hồ nháo của cô nữa, anh nhanh chóng đi lên tính kiểm tra vết thương cho cô.

“Anh tránh ra, tôi có thể tự xử lý, tôi không phải trẻ con, tôi cũng không cần sự quan tâm của anh.”

“Nếu em còn dám lộn xộn nữa, tôi sẽ tét mông em, cho mông em nở hoa luôn.”

“Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

“Chỉ dựa vào tôi là vị hôn phu của em, là chồng sau này của em, là người đàn ông của em.”

Cố Gia Huy nói với vẻ ung dung chắc chắn, từng chữ âm vang.

Lời này đã gõ mạnh vào lòng cô, quanh quẩn trong đầu, như là có ma lực vậy.

Cô sửng sốt, bị quát mà không kịp phản ứng.

Anh nâng chân cô lên, muốn kiểm tra, cô vẫn còn né tránh.

“Em nghĩ rằng tôi sẽ không đánh em hả?” Anh vừa nói ra câu này, Hứa Minh Tâm lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.