Cô ta nói: “Thim, cháu… cháu vẫn còn thích Lệ Nghiêm, cháu không muốn sống chung với Ôn Mạc Ngôn nửa.”
“Cháu vẫn còn thích Lệ Nghiêm? Châu nghĩ thêm sẽ tin lời này của cháu sao? Thim xem cháu như con gái mình, sao thím lại không hiểu được tâm tư của cháu chứ? Rốt cuộc tại sao cháu lại muốn chia tay với Mạc Ngôn, thằng bé làm gì khiến cháu không hài lòng sao?”
Lấy Lệ Nghiêm ra làm tấm khiên cũng không có tác dụng sao?
Cô ta ngập ngừng, muốn nói lại thôi: “Thim, cháu có thể tin thím không?”
Cô ta không dám nói cho Hứa Minh Tâm biết, sợ cô không nhịn được mà nói với Ôn Mạc Ngôn. Nhưng thím là người lớn, đã trải qua cuộc sống hôn nhân, vậy chắc là thỉm sẽ hiểu được suy nghĩ của cô ta đi. Yếu một người, không nhất thiết phải cùng nhau đến răng long đầu bạc, cô ta có thể dùng một cách khác để tiếp tục yêu anh ta.
Mẹ Bạch nhận ra tình hình có vẻ cực kỳ nghiêm trọng, bà ấy nhíu chặt hàng lông mày, nói: “Nếu ngay cả thím mà cháu cũng không tin tưởng, vậy cháu có thể tin ai đây?”
Bạch Thư Hân đành phải nói rõ mười mười với me Bach.
“Gì cơ, chị của nó thật sự nói vậy với cháu sao?”
“Con rất cảm ơn chị ấy đã nói cho con biết điều này. Con biết Ôn Mạc Ngôn nhất định sẽ chọn con, đến lúc đó nhà họ Ôn cũng sẽ gặp phải khủng hoảng. Con nghĩ cho dù chúng con kết hôn, Ôn Mạc Ngôn cũng sẽ tự trách mình cả đời, con không muốn anh ấy trở nên như vậy, không có con, anh ấy vẫn có thể tìm được người khác tốt hơn, nhưng bố con từ mặt nhau, gia tộc suy bại… cái giá này quá lớn rồi “Con không có sự lựa chọn nào khác, con chỉ có thể lựa chọn buông tay và lựa chọn cách vụng về nhất.”
Nghe đến đây, mẹ Bạch rất đau lòng, ôm chặt lấy cô ta.
“Nhưng mà thắng bé vẫn chưa từ bỏ con, nó vẫn yêu con.”
“Khủng hoảng trong nhà họ Ôn đã được dẹp bỏ, giá trị của con cũng được nâng lên, phải không? Hơn nữa, chị Thanh Vân cũng nói rồi, anh ấy cần phải trưởng thành, và con là chất xúc tác tốt nhất. Cách này nhanh nhất …
“Đứa trẻ ngắc.”
“Con sẽ nói chuyện vui vẻ với anh ấy, không thể nào cứ mãi bế tắc như thế này. Con e rằng, đây không phải là chỗ dung thân của con.”
Cô ta nhận nhạt nói, trong lòng nặng trĩu.
Cô ta thay quần áo đi xuống lầu, anh ta đang đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào khiến anh ta trông cao ráo, anh tuấn hơn.
Anh ta có hốc mắt màu vàng kim, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, khí chất tạo nhã đặc biệt.
Anh ta có thể chơi cờ, biết trà đạo, biết thường thức rượu…
Không giống một người làm kinh doanh chút nào.
Trước đây anh ta luôn lắp bắp khi nói chuyện với cô ta, nhưng không biết từ khi nào, anh ta đã nói vô cùng lưu loát rồi.
Lúc nhìn cô ta, tuy vẫn sẽ hơi đỏ mặt nhưng vẫn dám nắm tay cô ta, ôm cô ta, thậm chí còn hôn cô ta như tên lưu manh vậy.
Anh ta lớn hơn Bạch Thư Hân, hết năm là đến hai mươi sáu tuổi, là giai đoạn quan trọng để một người đàn ông trường thành và vững vàng.