Theo lý mà nói… có thể giao phó cả cuộc Nhưng cô ta lại như bị nguyên rủa, cô ta đã phá hông một cuộc hôn nhân, ông trời cũng không buông tha cho cô ta nên đã cho cô ta một con đường cụt, khiến cô ta không còn đường chạy thoát.
Cô ta không đau lòng hay bất bình chút nào cho bản thân, đó là do cô ta tự chuốc lấy.
Nhưng… cô ta có lỗi với Ôn Mạc Ngôn.
Trong cổ họng chứa đến hàng ngàn vạn câu xin lỗi, nhưng lại chẳng thể nói ra thành lời.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân, chầm chậm xoay người, đôi mắt phượng sâu thẳm phức tạp, đã không còn rõ ràng như trước.
Đôi mắt rơi vào người cô ta, khẽ nheo lại rồi đưa tay về phía cô ta.
Người vẫn là người lúc đầu đó, nhưng tâm trạng hoàn toàn khác.
Ngay cả khi anh ta tắm nắng, cô ta cũng không thể cảm nhận được chút hơi ấm nào trên con người ấy.
Cô ta thậm chí còn cảm thấy, anh ta còn đáng sợ hơn cả Thiện Ngôn,
Cô ta nhìn bàn tay rộng rãi, không đưa qua mà chỉ nói: “Đi thôi.”
Ngón tay Ôn Mạc Ngôn cứng đờ, thu lại tay. Hai người rời khỏi nhà họ Bạch.
“Đi dau?” Cô hỏi, “Tôi đã đặt nhà hàng Tâm Thủy, có thể ngắm cảnh “
“Anh cũng rất nhàn nhã nhìn “
“Dảy và người khác, tôi luôn rất có kiên nhẫn.
Nghe vậy, Bạch Thư Hân không biết phải trả lời như thế nào.
Hai người lái xe đến nhà hàng Tâm Thủy, nhà hàng này nằm trên một chiếc thuyền lớn.
Đà Nẵng có một con sông đi ngang qua thành phố và chia nó thành hai.
Các vùng ngoại ô phía đông là nơi ở của những người giàu có, trong khi các vùng ngoại ô phía tây chủ yếu là trung tâm quyền lực.
Xung quanh nhà hàng rất tốt, bước vào liền nghe được tiếng nhạc violon du dương.
Hai người được được đưa lên boong, trên boong trống chỉ có một bàn của hai người, rõ ràng là được bao cả quán rồi.
Các cabin luôn nhộn nhịp và đông đúc. Rất nhanh, các món ăn đã được đưa lên, đủ màu sắc hương vị,
Nhưng bây giờ cô ta còn tâm tư gì mà ăn uống nữa?
Cô ta không nhúc nhích mà uống hai ngụm rượu, cổ tỏ ra táo bạo.
“Anh muốn cái gì? Làm loạn đủ chưa? Ôn Mặc
Ngôn, phải biết chừng mực, đừng có quá đáng quá.”
“Sao cô không tự nói câu này cho bản thân mình? Nói chuyện này với tôi, có phải là hơi muộn rồi không?” Ôn Mạc Ngôn nhàn nhạt nói, hiện tại trông anh ta lạnh lùng nghiêm nghị, lạnh hơn cả gió mùa xuân tháng ba.
Bạch Thư Hân đặt bàn tay nhỏ bé của mình xuống dưới bàn, tay nắm chặt lại.
Ôn Mạc Ngôn đau đớn, còn có thể trực tiếp bộc phát ra ngoài.
Bản thân đau khổ thành thế này, một trái tim sớm đã thấm đẫm máu, bị hàng trăm ngàn chiếc kim đâm vào, biết đi đâu kể khổ đây?
Cô ta nghiền rằng, khẽ cụp mắt xuống, nuốt hết đắng cay vào bụng. Sau đó, cô ta ngước mắt lên nói: “Chúng ta có phải là không chết không dừng được không?” Bốn chữ cuối cùng, nhẹ nhàng bay bổng, đã rút hết năng lượng của cô,