Cố Yên nắm chặt lòng bàn tay lại, mặc kệ cho mảnh vỡ thủy tinh đỏ đâm sâu vào tay.
Cô ấy đứng dậy, hình dáng lào đào, suýt chút nữa đứng không vững.
Máu tươi theo vết đứt chảy xuống dưới đất, đầu óc choáng váng.
“Bạch Thư Hân, cô nhờ kĩ lời hôm nay cô nói. Sau này, tôi với cô là kẻ địch, Có Yên tôi xin thể, he là có làm khó dễ tôi hay Lệ Nghiêm thì cả đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”Lời này, một chữ một ngắc, chữ nào cũng tàn nhắn.
Không một chút cảm xúc, giống như được vết ra từ vực sâu địa ngục vậy.
Bạch Thư Hân nghe vậy thì tim run lên kịch liệt, sống lưng cũng chày cả mồ hôi lạnh.
Cô ta kiên định nhin Cố Yên, đôi mắt đẩy sự thù địch, mang màu sắc khát máu.
Cô ta hận bàn thân mình, nhìn mình với đôi mắt hình viên đan.
Mà lòng Bạch Thư Hân cũng bị dày vò…
Sự việc sao lại biến thành như vậy rối chứ?
Đúng vào lúc hai người đang căng như dây đàn, thì Lệ Nghiêm đầy cửa bước vào, nhìn thấy mở bừa bộn dưới đất.
Anh ta nhìn thấy máu thì lập tức xông qua đờ lấy Cố Yên, cố gắng mở cái tay nhỏ của cô ấy ra.
Månh vỡ thủy tinh đỏ đã đâm sâu vào trong thịt, máu tươi đẩm đia.”Yên, sao lại như thế này?”
“Đi, anh đưa em đến bệnh viện. Thư Hàn, em tự nấu đồ ăn đi, anh đi trước đây..”Anh ta cũng chưa kịp nhìn Bạch Thư Hân một cái thì đã gấp rút đưa Cố Yên rời khỏi rồi.
Anh ta dùng tốc độ nhanh nhất đưa Có Yên đến bệnh viện. Sau đó lấy dụng cụ ra, tự khử trùng cho Cố Yên.
Cố Yên không dám để cho anh ta nhin ra manh mối, cô ấy luôn cố nhịn sự đau khổ chua xót.
“Sao lại như thế này?”
“Em không cẩn thận làm bể ly thủy tinh, lúc dọn dẹp thì bị đâm vào tay.”
“Em không phải là người bắt cẩn như vậy.”
“Có thể là do nghĩ đến chuyện tối qua, nên không chú ý.”
Cô ấy cười, chỉ là cười đến cuối cùng có vài phần cay đắng.
Lệ Nghiêm nghe vậy thì liên ngây ra. Lần đầu của con gái có lẽ là khắc cốt ghi tâm.
Nhưng anh ta không nhớ gì cả. Anh ta đã nợ Cố Yên quá nhiều rồi.
“Em đang trách anh sao?”
“Không có, em vui còn không kịp nữa đây chứ Lệ Nghiêm, anh yêu em không?”Trước giờ cô chưa từng hỏi Lệ Nghiêm câu này, từ “yêu” này quá phù phiếm rồi. Cô ấy tin rằng Lệ Nghiêm có thể cảm nhận được lòng của mình.
Cô ấy giao cả con tim nóng bỏng của minh cho anh ta, cho dù anh ta là một tên ngốc thì cũng có thể cảm nhận được.
Cô ấy cảm thấy, giữa hai người họ có tình yêu, cho nên vẫn luôn không hỏi vấn đề này.
Nhưng bây giờ…
Cô ấy muốn hỏi thử, nghe anh ta nói như thế nào. “Anh nói thực lòng, em có lấy dao đâm anh không?”
“Em không nỡ, anh nói đi, cho dù là anh nói không yêu em, em cũng có thể chịu đựng được.” Lệ Nghiêm nghe vậy thì lông mày giãn ra, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Quà thực anh không có nghiên cứu sâu về từ “yêu” này. Anh rất kém về phương diện tinh cảm, thậm chí đần độn không biết nên trà lời như thế nào. Cả đời này của anh cũng chỉ có lãnh đạo giang sơn trên bàn phẫu thuật, nhưng đổi với tỉnh cảm… thì thực sự không hiểu gì hết.”