Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 692: Chương 692




Hứa Minh Tâm uống xong, nổi giận đùng đùng nhìn Cố Gia Huy. Tính sổ xong Tiết Mộc Khê, là đến lượt tên khốn kiếp này rồi.

“Cố Gia Huy, tôi cứ tưởng mình bên anh lâu như vậy là có thể nhìn thấu con người anh, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện bản thân mình quá ngây thơ rồi. Nếu anh không thích tôi, hay là luyến tiếc đám hoa thơm cỏ lạ ngoài kia thì anh có thể nói thẳng với tôi, không cần ra vẻ tức giận nói chờ tôi hai năm, anh không thấy giả dối à? Nói được mà không làm được, thà đừng nói còn hơn.”

“Tối nay, chúng ta phải làm rõ vấn đề, không cần vòng vo dài dòng, hợp thì ở mà không hợp thì mỗi người một ngả. Tôi biết tất cả những gì mình có bây giờ đều nhờ anh cả, tôi có thể trả cho anh. Dù sao bây giờ tôi cũng đã rời bỏ nhà họ Hứa, cũng có thể tự do rồi, đi đâu cũng được…”

“Em muốn đi đâu? Em chỉ có thể về nhà với anh, không được đi đâu hết.” Cố Gia Huy ngắt lời cô, nhả từng chữ một.

Hứa Minh Tâm nghe vậy nhíu chặt mày, muốn rút tay về, nhưng khổ nỗi không khỏe bằng anh, nên đành để vậy.

Rõ ràng anh vừa giấu mình vụng trộm với người khác, sao có thể giả vờ như không có chuyện gì như vậy.

“Cố Gia Huy, anh đừng đùa giỡn em nữa có được không, ve vãn một người rồi lại đến trêu chọc em, em không phải cái đuôi của anh, vẫy tay là đến vẫy tay lại đi.

Ngày nào cũng phải cản một đám oanh oanh yến yến em đã đủ mệt rồi, em không rảnh rỗi ngồi diễn vở tuồng này với anh đâu.”

“Ngốc ạ, anh vẫn luôn đợi em đấy, em không thương anh mà còn trách anh à? Đây là gia giáo nhà ai đấy?”

“Cái gì?” Hứa Minh Tâm cảm thấy khó hiểu.

Anh nói như vậy là sao?

Cố Gia Huy đứng dậy, rót thêm một ly nước chanh cho cô.

Anh búng tay trêu cô gái ngốc nghếch này: “Tiết Mộc Khê có ý đồ với anh, từ lúc cô ta mới đến anh đã nhìn ra rồi. Anh vốn định sa thải nhưng thấy phương pháp dạy học của cô ta hiệu quả nên cứ mắt nhắm mắt mở cho qua. Anh tưởng rằng em là phụ nữ, suy nghĩ sâu sắc, sẽ phát hiện ra thôi. Không ngờ qua một kì nghỉ đông em vẫn cứ vững như Thái Sơn vậy. Anh tưởng em đã nắm chắc chiến thắng trong tay rồi, nhưng bây giờ anh mới biết thì ra là cung phản xạ của em quá dài, không ý thức được việc cô ta có ý đồ với anh.”

“Anh trông đáng tin đến vậy sao, ngày nào em cũng dẫn một người phụ nữ về nhà, chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”

Cố Gia Huy tỏ ra đau đầu, trong chuyện tình cảm cô bé này đúng là dốt đặc cán mai.

Người ta âm thầm tính kế mình mà cô còn ngây ngô đến bây giờ vẫn không biết, nếu không phải bất ngờ phá tan cái ý đồ của Tiết Mộc Khê có lẽ cô còn tưởng rằng cô ta vẫn là một giáo viên tốt.

Cô bé ngốc của anh, ngày nào cũng nuôi ăn nuôi uống, còn phải tăng lương cho cô, cho cô ở lại, thậm chí ra ngoài cũng phải đưa đi cùng.

Anh phải làm sao đây, chỉ có thể không làm rõ ra.

Có lẽ lúc ấy, có nói cô cũng không tin, còn có thể trách anh hẹp hòi, cho rằng tất cả phụ nữ trên đời đều có ý đồ với anh.

Hứa Minh Tâm nghe vậy, đầu óc còn khá mờ mịt.

“Nói… nói như vậy, tức là anh sớm đã biết Tiết Mộc Khê thích mình?”

“Ừ, cho nên anh vẫn luôn đề phòng cô ta, em không phát hiện anh rất ít khi tiếp xúc với cô ta à? Mỗi lần cô ta tới, anh đều ở trong thư phòng, tránh không gặp.”

“Hình như… đúng thế thật.”

Hứa Minh Tâm vắt óc nhớ lại, mới phát hiện đúng là như thế thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.