Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 693: Chương 693




“Vậy… vậy lần này, anh giải thích thế nào? Hai người vừa xuống lầu đã ôm ôm ấp ấp.”

Cô tức giận nói. “Anh biết em đang trốn anh, anh đang đợi em xông lên đây, nào biết em lại bắt anh đợi lâu như vậy, anh sắp bị mùi nước hoa của cô ta xông chết rồi.”

Cố Gia Huy đành lắc đầu nói. “Anh biết em sẽ ra tay?”

“Em mà không ra tay thì về nhà chết với anh.”

Cố Gia Huy vừa rồi còn khá ôn hòa, ánh mắt trầm xuống, trong mắt sẫm lại, lạnh giọng nói.

“Anh biết em không tinh tế, nhưng đến thời điểm mấu chốt mà em vẫn không động cựa thì chứng minh không phải em không tinh tế mà trong lòng em không có anh. Em nói xem, thế có đáng chết hay không?”

Cố Gia Huy trầm giọng lạnh lùng nói, nhà từng chữ một, đánh vào lòng người.

Đúng vậy…

Sao cô lại không xuất chiêu cơ chứ?

Anh là người đàn ông cô chấm cả đời này, cho dù có chia tay thì cũng phải giải quyết Tuesday trước, nói chuyện rõ ràng rồi mới chia tay chứ.

Con người cô trước giờ ghét dài dòng, tính tình thoải mái.

Nếu anh không thích mình hoặc là nhung nhớ người cũ không dứt, thì cô sẽ không do dự mà chia tay.

Hóa ra… anh đã tính toán tất cả rồi! “Anh biết em nghi ngờ Tiết Mộc Khê từ lúc nào?”

“Sáng nay, khi em mở tấm chắn trong xe rồi bảo anh xoa ngực cho em thì anh đã đoán ra rồi. Anh từng nói, em rất giống mèo. Em có biết loài mèo tấn công kẻ thù như thế nào không?”

“Như thế nào?”

“Mèo là loại động vật có ý thức chủ quyền, nếu kẻ khác xâm phạm lãnh thổ của nó, thì nó sẽ tuyên bố chủ quyên, chiếm cứ cao điểm. Còn anh, chính là cao điểm của em, em chỉ cần chiếm lấy anh là được rồi.”

Hứa Minh Tâm nghe vậy, mới bừng tỉnh.

Dây dưa hồi lâu, hóa ra đây là cái bãy do anh đặt ra.

Cái tên cáo già này, đầu óc sâu xa, cô mà không cẩn thận là trúng chiêu ngay.

“Có thật là anh chưa từng rung động vì cô ta không, có lẽ… chỗ này của cô ta, chỗ này rất ra gì.”

Hứa Minh Tâm ưỡn bộ ngực lép kẹp, ý định rất rõ ràng.

Vóc dáng của Tiết Mộc Khê đẹp hơn cô nhiều, cái này cô thừa nhận “Anh thích ăn chay.”

Cố Gia Huy ôm cô vào lòng, bàn tay to luôn qua mái tóc, ôm chặt cô.

Hứa Minh Tâm nghe vậy, không kìm được nhoẻn miệng cười.

“Hôm nay đưa anh đi ăn thịt bò, em muốn ăn bánh bao chiên, không biết tiệm đó còn mở cửa hay không.”

Cô nắm chặt tay anh, vừa rồi còn ra vẻ sầu muộn thảm thương, mà bây giờ… lại vui như mở cờ vậy.

Hai người lên xe, lúc Khương Tuấn thấy cô thì rất kinh ngạc.

“Cô Minh Tâm đến đây từ lúc nào vậy?”

“Khương Tuấn, cậu theo tôi đã lâu vậy mà không hiểu suy nghĩ của tôi, cậu khiến tôi chạnh lòng thật đấy.”

“Chẳng lẽ vừa rồi sếp cố ý, cô Minh Tâm đã ở bên trong rồi đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.