Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 287: Chương 287: Cố gắng phấn đấu




Mỗi bước Hứa Minh Tâm đi đều làm đến nơi đến chốn, anh và nhà họ Ngôn đã cho cô chỗ dựa vào cơ hội, cô không có dương dương đắc ý, cũng không có tiêu tiền như nước, mà là nắm chắc, làm bàn đạp, cố gắng bay lên.

Anh đã chọn được một cô vợ tốt thật rồi, nhưng đồng thời cũng làm anh rất buồn rất đau lòng.

Nếu, anh không phải là Cố Gia Huy, thế liệu có phải cô sẽ sống thoải mái hơn một chút không.

“Ngốc này, được ánh mắt của mọi người để ý cũng không hề tốt, áp lực sẽ rất lớn, tôi thật sự sợ là em không chịu nổi.”

“Sau khi ở bên anh, năng lực chống lại áp lực của tôi đã tăng lên nhiều rồi. Trước kia là trái tim thủy tinh, bây giờ trái tim kim cương!1

“Sao em không oán trách tôi? Chẳng phải cô bạn gái khác đều tìm bạn trai khóc lóc sao?”

“Oán trách cái gì? Đây là cơ hội nghàn năm có một, mẹ nuôi tin tưởng tôi ủng hộ tôi, tôi cũng cảm thấy là mình có thể làm tốt. Mỗi ngày anh làm việc mệt như vậy, còn muốn anh dỗ tôi, há chẳng phải là quá không công bằng với anh rồi à?”

“Anh để tôi ôm ôm, làm đêm thịt một lát là được rồi.”

Hứa Minh Tâm hài lòng thỏa dạ nói, cuối cùng giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Cuối cùng, cô không chống đỡ được nữa, trực tiếp dựa vào trong lòng anh ngủ mất.

Cố Gia Huy im lặng thở dài, sau đó đưa cô về phòng.

Anh đi đến ban công, muốn tìm người nói chuyện, cuối cùng anh gọi cho Ôn Thanh Vân.

Bên nước Y đang ở giờ gần tối, Ôn Thanh Vân pha xong một cốc cà phê, đang từ từ thưởng thức.

“Sao lại nhớ đến gọi điện cho chị vậy, gặp phải chuyện gì rồi à?”

“Tôi muốn hỏi là, kết hôn với tôi, có áp lực lớn đến vậy thật sao?”

“Sao vậy?”

Cố Gia Huy nói chuyện dạo gần đây của Hứa Minh Tâm một lượt.

“Thấy cô ấy thương tôi như thế, vốn nên là tôi che chở cô ấy cả đời vô lo vô ưu, nhưng giờ tôi lại mang đến nguy hiểm, cũng mang tới phiền phức cho cô ấy.”

“Cậu hối hận rồi à?”

“...”

Cố Gia Huy rơi vào trầm mặc.

“Nếu cậu hối hận, thì tôi khuyên cậu buông tay sớm đi, cậu do dự không quyết, còn không đáng để cô ấy làm thế.”

“Tôi không hối hận, tôi sợ cô ấy hối hận.” “Đàn ông a, thật là ngu xuẩn, lúc nào cũng phỏng đoán tâm ý của phụ nữ, cho dù tâm ý của người phụ nữ đã thể hiện ra rõ ràng như thế rồi. Các cậu thích làm chuyện lo sợ không đâu, thật là không đỡ lo gì cả. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hứa Minh Tâm, làm tôi nhớ đến anh hai cậu. Lúc đó các cậu đang rất là bình thường

ở Manleton, tôi muốn cưới anh ấy là chuyện khó khăn biết bao.” “Cho nên anh hai cậu liều mạng phấn đấu, muốn làm ra sự nghiệp, danh chính ngôn thuận cưới tôi, chứ không phải dựa vào hư danh của nhà họ Cố. Thực ra, xuất phát điểm của bọn họ đều giống nhau, hy vọng trở nên ưu tú, không phải dùng tư thái trông chờ ngưỡng mộ ở bên tôi, mà là sánh vai cùng tiến, đứng ở độ cao giống

cậu.”

“Cho nên tôi hiểu cô ấy, nếu cô ấy không yêu cậu, thì không thể liều mạng như thế. Bây giờ cô ấy phấn đấu, cũng là do trước kia cô ấy chưa tiếp xúc bao giờ, chẳng khác nào đi lên từ con số không. Không có thiên phú, chỉ có thể kiên định bước đi, đây là điều đáng quý.”

“Cho nên, lúc trước tôi nhận định anh hai cậu, bởi vì tôi biết anh hai cậu yêu tôi, yêu rất sâu rất đậm, cho nên tôi muốn lấy anh ấy. Đợi cô ấy hai mươi tuổi, cậu nhất định phải cưới cô ấy về nhà, đừng có tiếc nuối giống tôi. Con cũng đã có rồi, nhưng lại không thể trở thành con dâu của nhà họ Cố, mặc một lần váy cưới vì anh ấy.”

“Xin lỗi, là tôi làm chị nhớ lại kỷ niệm.”

“Không sao, cậu không nhắc, tôi cũng nhớ anh ấy mỗi ngày.”

Ôn Thanh Vân lau nước mắt, thở dài một hơi.

“Chị nói đúng, cô ấy cố gắng như thế, tôi phải trở nên tốt hơn nữa mới phải. Tôi sẽ yêu cô ấy, cũng sẽ nhanh chóng cưới cô ấy về nhà, để cho cô ấy sớm trở thành vợ của tôi.”

“Nếu anh hai cậu mà biết, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

“Thanh Vân, tôi còn phải nói với chị một chuyện, Cố Cố có thể quay về rồi, thời cơ chín muồi, tôi phải ra tay rồi.”

“Được, tôi sẽ cử người đưa con bé qua, tôi không đi nữa đâu. Kinh Đô... có mộ chôn quần áo và di vật của anh ấy, tôi không muốn đi tế bái, nếu ngay cả tôi cũng tin là anh ấy đã chết, vậy thì anh ấy thật sự sẽ không về nữa đâu.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

Cố Gia Huy cúp điện thoại, ánh mắt thâm thúy.

Anh phải ra tay rồi.

Kinh Đô ngày này, sớm muộn cũng sẽ thay đổi.

...

Ngày hôm sau Hứa Minh Tâm tan học xong liền đi thẳng đến nơi chụp ảnh.

Thẩm Tuệ đã ở đó đợi cô lâu rồi, Ngôn Dương ở đằng sau bưng trà dâng nước và cũng không mượn người khác làm.

Rõ ràng là các nhân viên còn lại đã quen rồi.

Thẩm Tuệ giới thiệu người quản lý của mình - Cung Lâm, trước mắt tạm thời cho bà ta giải quyết công việc.

Cho dù là đại ngôn giúp nhà mình, phí đại ngôn cũng phải tính rõ ràng.

Khi cô nhìn thấy rất nhiều con số không trên hợp đồng, ngón tay cô đã đếm rất nhiều lần.

“Một... một ngàn vạn?”

“Chê ít à? Mẹ bảo Ngôn Dương tăng cho con một ít.”

Thẩm Tuệ định gọi người, nhưng lại bị Hứa Minh Tâm giữ chặt lấy bàn tay, cô ngăn cản: “Không... không, nhiều lắm rồi ạ. Con chưa bao giờ kiếm được số tiền lớn như này, con chưa bình tĩnh lại được...”

“Xem tí tiền đồ đó của con này, tí tiền này đã dọa con rồi à?”

Thẩm Tuệ buồn bực cười cười.

Thẩm Tuệ gọi một người tới, giới thiệu: “Chắc con không xa lạ nhỉ? Viên Hạo.”

“Không... không xa lạ!”

Trời, minh tinh Viên Hạo đại danh lừng lẫy đấy!

Tốt nghiệp học viện điện ảnh Kinh Đô, tiểu sinh lưu lượng hiện tại, một đường đi tới như mở đường vậy.

Có giá trị nhan sắc có kỹ năng diễn xuất, bất luận là nhân vật thanh xuân tỏa sáng, hay là nhân vật thâm trầm phúc hắc, đều có thoải mái khống chế.

Mà anh ta còn trẻ, năm nay mới hai mươi lăm tuổi.

Trời ơi!

Bộ phim thanh xuân mà cô theo dõi chính là Viên Hạo đóng chính, anh ta còn có cơ bụng nữa, không biết đã mê chết bao nhiêu người.

“Tôi từng xem qua phim truyền hình anh đóng, tôi rất thích tác phẩm của anh. Bạn cùng phòng của tôi cũng rất thích anh, tôi có thể xin anh mấy chữ ký không?”

“Tất nhiên rồi.”

Viên Hạo mỉm cười nói, đôi mắt anh ta rất đẹp, con ngươi hổ phách lấp lánh, vô cùng mê người.

Khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, lộ ra ý cười dịu dàng.

Trợ lý lấy bưu thiếp tới, anh ta ký mấy cái rồi đưa qua.

Hứa Minh Tâm vội vàng cẩn thận bỏ vào trong túi.

Sau đó là quay chụp.

Quay chụp chia thành hai phần, một là quay mặt bằng.

Đến lúc đó sau khi nước hoa mới bán ra sẽ phát hành cùng với tạp chí, dùng làm trang bìa chính.

Thứ hai chính là video quảng cáo ngắn, dùng cho các bên truyền thông lớn tuyên truyền.

Mỗi tối cô tan học xong sẽ phải quay mặt bằng, đợi cuối tuần có thời gian rảnh rồi thì phải đi các nơi lấy cảnh.

Dù sao Hứa Minh Tâm cũng là người mới, quá trình quay cô rất căng thẳng.

Nhiều lần mồ hôi làm hỏng lớp trang điểm, còn phải trang điểm lại ngay.

Cung Lâm và Thẩm Tuệ luôn an ủi cô đừng lo lắng, cứ coi như đang chơi đùa trong nhà.

Hứa Minh Tâm liên tục hít thở sâu, đi theo cảm giác mà Thẩm Tuệ chỉ dẫn.

Đúng là cô không đủ thông minh, nhưng lại rất cố gắng, cô sẵn sàng kìm lòng lại nghiền ngẫm.

Ngày đầu quay, hoàn toàn không quay ra cái gì, bởi vì nét mặt và cảm xúc của Hứa Minh Tâm đều không thích hợp.

Cô có thể nhận ra là các nhân viên công tác đều rất bận rộn, bọn họ lần lượt thất vọng.

Cô cũng sợ Viên Hạo mất kiên nhẫn, nhưng không ngờ Viên Hạo vẫn đáp lại bằng nụ cười, thậm chí anh ta còn cổ vũ cô, bảo cô đừng căng thẳng quá, rồi sẽ càng ngày càng tốt.1

Khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, lộ ra ý cười dịu dàng.

Đi xuống lầu mua đồ uống đưa lên. Vừa nãy Thẩm Tuệ còn đang tìm cô, thấy cô về trong tay ôm chai chai lọ lọ, bà ấy nói: “Con không cần phải như thế, bây giờ bọn họ đang phục vụ cho con.”

Hứa Minh Tâm cảm kích nhìn anh ta, có sự cổ vũ và khẳng định của anh ta, cô cũng tự tin hơn nhiều.

Quay chụp hơn mười tiếng kết thúc, không có một bức ảnh hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.