Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 286: Chương 286: Đại diện nước hoa




Cố Gia Bảo gật đầu, tiễn bọn họ về.

Hứa Minh Tâm thấy ông cụ chưa gượng dậy nổi như thế, cô cũng rất buồn.

Nhưng cô lại không biết nên an ủi thế nào.

Cố Gia huy bảo cô đừng nghĩ nhiều, chuyện này không liên quan tới cô.

Có trách thì chỉ trách bọn họ sinh ra và lớn lên ở nhà họ Cố, cho dù bạn không muốn mưu quyền, nhưng người khác sẽ hiểu lầm cho là bạn mưu quyền.

Hứa Minh Tâm về đến trường, không ngờ buổi trưa lại nhận được cuộc gọi của Thẩm Tuệ.

Hỏi cô buổi chiều lúc nào rảnh, đón cô có việc.

Cô xem thời khóa biểu chiều nay, bốn giờ là được nghỉ rồi.

Sau bốn giờ, Ngôn Dương phái người tới đón cô, sau đó cô liền đi tới chỗ chụp ảnh.

Thẩm Tuệ đang dạy người mẫu là phải chụp như thế nào.

Nhà họ Ngôn nổi tiếng là quốc vương đồ trang điểm, rất nhiều sản phẩm của công ty đều là Thẩm Tuệ đại ngôn. Bản thân Thẩm Tuệ cũng có mở phòng làm việc, bồi dưỡng một đám người mới, bắt đầu nhận công việc của mình.

“Bố nuôi, mẹ nuôi.”

Cô lễ phép chào,

Thẩm Tuệ thấy cô tới, bà ấy tạm dừng công việc, rồi nói: “Con tới rồi à, đây là bản giới thiệu sản phẩm, con xem đi. Cuối tuần này con tới thử camera, tập thử, được không?”

“Gì ạ?”

Hứa Minh Tâm có hơi không đỡ được.

“Tập đoàn Ngôn Thị mới nghiên cứu phát triển một món nước hoa, tên là mối tình đầu. Mẹ nghĩ chỉ có cô gái mười tám mười chín tuổi như con mới diễn ra được cảm giác đó, cho nên mẹ bảo con tới.”

“Con... con chưa làm cái này bao giờ mà?” Hứa Minh Tâm lập tức căng thẳng, bảo cô ăn ăn uống uống thì được, bảo cô đại ngôn sản phẩm, hệ số độ khó có phải là cao quá rồi không.

“Muốn làm bình hoa trang trí, hay là muốn làm bình hoa có nội hàm hả?”

“Tất nhiên là có nội hàm rồi!” “Vậy thì để cho bọn họ nhìn thấy thực lực của con, không chỉ vì con may mắn, mới trở thành con gái nuôi của nhà họ Ngôn, mà con thật sự có cái sức hút này. Lúc Ngôn Dương bảo mẹ tìm người đại diện quảng cáo, mẹ nhìn thấy sản phẩm nước hoa này, mẹ liền nghĩ tới con. Cảm giác trước ống kính của con rất tốt, vả lại rất có thể chỉ đích danh chủ đề của sản phẩm

nước hoa này, mẹ nghĩ con có thể đấy, chỉ là mẹ không biết con có cái tự tin đó không thôi.”

“Con... con sợ con sẽ làm hỏng...”

Hứa Minh Tâm nói với vẻ thấp thỏm bất an.

“Mẹ còn không sợ thì con sợ cái gì? Đoàn đội đều là của nhà mình, khách khí với người trong nhà cái gì hả?”

Thẩm Tuệ vỗ vai cô: “Còn nhớ lúc đầu mẹ cưới Ngôn Dương, lúc Ngôn Dương để mẹ diễn chính, mẹ cũng rất sợ hãi. Trước lạ sau quen, dần dần con sẽ thích ứng thôi. Hễ có việc gì có bố nuôi mẹ nuôi con ở đây, con sợ cái gì?”

Những lời động viên của bà ấy đã cho Hứa Minh Tâm sự khích lệ rất lớn.

Chuyện gì cũng có lần đầu, nếu Thẩm Tuệ đã coi trọng mình như vậy, thế thì cô cũng không thể cô phụ kỳ vọng của bà ấy.

Muốn làm người phụ nữ của Cố Gia Huy, bài vở và bài tập, con đường này đã là ngõ cụt không đi thông được rồi.

Chỉ biết nấu ăn, cũng có chút không có gì lắm.

Nếu cô đã trở thành con gái nuôi của nhà họ Ngôn rồi, vậy thì cứ trở thành thiên kim danh viện danh xứng với thực đi.

Cô không phải kỹ năng giả, cô có thể rất ưu tú.

Cho dù, sự ưu tú này cần cố gắng và trả giá cực lớn mới giành được, cô cũng cam tâm tình nguyện.

“Con cầm bản giới thiệu và nước hoa, sau này tan học thì tới đây xem bọn họ quay chụp như thế nào. Mẹ đã bố trí cho con một cộng sự, phối hợp cùng con. Hiện tại cậu ấy không ở đây, ngày mai các con gặp mặt.”

“Ừm ừm.”

Hứa Minh Tâm nhận đồ, cô không nhịn được ngửi nước hoa đó.

Rất dễ chịu.

Là mùi hương của hoa dành dành.

“Ngửi cái này nghĩ tới cái gì?”

“Một hình bóng sạch sẽ, giống như độ tuổi xanh tươi ở trường học cấp ba, bộ đồng phục sạch sẽ, tất trắng, đôi giày màu trắng...”

“Mẹ biết ngay tìm con là chuẩn không sai mà, con xem quá trình quay chụp đi, ngày mai lại tiếp xúc vào nội dung chính.”

“Vâng.”

Cô gật đầu, âm thầm hạ quyết tâm.

Thẩm Tuệ đã thông báo tin này cho Cố Gia Huy, lúc đầu Cố Gia Huy không muốn, có ai thích vợ mình xuất đầu lộ diện, bị người ta biết đâu.

Anh vốn lo cô gái nhỏ này càng lớn càng nảy nở xinh đẹp.

Bây giờ thì khen ngược, thế mà muốn xuất đạo?

Cố Gia Huy lập tức từ chối, không hề do dự. Thẩm Tuệ thản nhiên nói: “Cố Gia Huy, tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho Minh Tâm, danh tiếng trước đây đã gây dựng rồi, bây giờ phải rèn sắt khi còn nóng. Nếu quả cáo nước hoa mà phát hành, Ngôn Dương sẽ khuyến mại cho sản phẩm này, hấp dẫn thêm càng nhiều khách hàng. Đây chẳng khác gì buôn bán lỗ vốn, tạo

danh tiếng cho vị hôn thê của cậu.”

“Nếu mà là người khác, tôi sẽ không nỡ đâu, tôi cũng thích Minh Tâm, cho nên tôi mới đề cử con bé tới. Nếu cậu không muốn để cho cô nhóc này trưởng thành, trở nên ưu tú hơn, vậy thì bây giờ tôi sẽ đi tìm người khác, cậu tự xem rồi làm đi.”

Thẩm Tuệ cũng không úp mở tí nào.

Cố Gia Huy nhíu chặt chân mày, trước khi bà ấy cúp điện thoại, anh nói: “Không còn cách nào khác nữa sao?”

“Còn cách nào khác nhanh hơn cách này sao? Tôi biết cậu sợ con bé thu hút quá nhiều ánh mắt, nhưng nếu có thể thu hút được, chứng tỏ con bé rất ưu tú, không phải sao?”

“Sự trưởng thành của đứa bé này, cậu và tôi đều thấy, xứng đáng làm nhân tài.

“Vậy thì xin bà Ngôn chiếu cố nhiều hơn, Cố Gia Huy nhất định sẽ hậu tạ.”

“Hậu tạ thì không cần, tôi cũng cam tâm tình nguyện.”

Thẩm Tuệ thản nhiên nói, sau đó thì cúp điện thoại.

Bà ấy nhìn về phía Hứa Minh Tâm, cô đang hết sức chăm chú xem người mẫu trên sân khấu đang tạo các dáng pose.

Trong mắt cô có ánh sáng, ánh sáng không khuất phục không nhận thua.

Một khi kiên trì với mục tiêu, thì tất nhiên là toàn tâm toàn ý đi làm thật tốt rồi, rất khó có chuyện đánh bại được cô.

Bà ấy chính là thích cái tinh thần này trên người cô bé này, bây giờ rất ít người như thế.

Hứa Minh Tâm xem đến tận chín giờ tối, cô cũng thăm dò rõ ràng đặc điểm của người tiếng chụp ảnh rồi.

Tay đau thì che tay, bụng đau thì che bụng, chân đau thì ôm chân...

Cô về đến nhà đã mệt chết đi được, Cố Gia Huy đang ngồi trên sô pha đợi mình.

Hứa Minh Tâm bổ nhào lên người anh, khuôn mặt nhỏ thân mật cọ cọ lên má anh, mát mát lành lạnh, nhưng thật thoải mái.

“Mệt quá mệt quá mệt quá, đừng nhúc nhích, để tôi nằm một lát.”

Hứa Minh Tâm như con gấu túi ngây thơ đáng yêu vậy, cô treo trên người anh, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cố Gia Huy đau lòng, anh vỗ nhẹ lên lưng cô, bóp đầu cho cô.

“Thật ra em không cần vất vả như vậy, sau này công khai cưới tôi rồi, có tôi ở đây, cũng không ai dám nói em nửa chữ.”

“Cái đó khác, bọn họ không hề phục tôi, bọn họ chỉ kiêng dè tôi mà thôi. Tôi vẫn rất nhỏ bé, tôi sợ bây giờ tôi không cố gắng, hai năm sau có cố gắng thì đã muộn mất rồi.”

“Bây giờ tôi trèo lên chỗ cao, rút ngắn lại khoảng cách của chúng ta, đến lúc đó bọn họ biết tôi đã gả cho anh rồi, cũng sẽ không cảm thấy tôi là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, đúng không nào?”

“Như thế... liệu em có mệt quá không? Tôi nhìn thấy là tôi rất đau lòng.”

Cố Gia Huy bất đắc dĩ nói, anh ôm chặt cơ thể nho nhỏ.

Khoảng thời gian này cô rất cố gắng, người cũng đã gầy đi một vòng rồi.

“Không mệt, tôi học được rất nhiều thứ, mở rộng tầm nhìn, tôi thấy như thế này rất tốt.” “Anh không cần đau lòng cho tôi, anh xem anh cũng giỏi như vậy mà, đường đường là chủ tịch của tập đoàn J.C, lại là cậu ba nhà họ Cố, anh cũng chưa có dừng bước không tiến, vẫn còn đang cố gắng phấn đấu. Thân là người phụ nữ của anh, sao tôi lại không biết xấu hổ bảo dừng lại cơ chứ? Anh có thể làm được thì tôi cũng có thể làm được, tôi không kém anh đâu. Tôi không

thể cho anh sự giúp đỡ, tôi cũng quyết không thể kéo chân anh, khiến anh mất mặt khi đi cùng tôi.”

Cố Gia Huy nghe được những lời này, trái tim đau lòng.

Bao nhiêu cô gái muốn bay lên đầu cành, gả vào hào môn, nghĩ rằng làm bà chủ nhà giàu thì có thể vô tư thư thái. Bọn họ chỉ biết tiền có thể bù vào chỗ trống rỗng trong lòng, nhưng lại không đổi được chân thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.