Cố Gia Huy trở về chỗ Ôn Thanh Vân, chỉ cần anh tới nước Y, anh sẽ ở ở chỗ của Ôn Thanh Vân.
Ôn Thanh Vân thấy anh trở về, cô ta rót cho anh một cốc nước ấm.
Hình như anh có hơi mất hồn mất vía, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Đây đâu có còn là Cố Gia Huy mà cô ta quen, đây rõ ràng chính là anh chàng thiếu niên mười tám tuổi mới biết yêu.
Tình cảm dịu dàng trong ánh mắt này, xuân phong ở khóe miệng này...
Cô ta cảm thấy nổi hết cả da gà.
Cô ta không nhịn được gõ xuống bàn trà, nhắc nhở người nào đó đang mất hồn.
“Chú ý một chút được không hả, chị dâu cậu đang ở đây đấy, cậu mơ mộng chuyện tình yêu như vậy có phù hợp không?”
“Chị Thanh Vân, chị không biết đâu, trong chuyện tình cảm cô nhóc đó ngốc chết đi được. Thế mà hôm nay lại nói ra một đống lời từ tận đáy lòng, xác định nói yêu tôi, bây giờ tôi đi đường cũng thấy hơi phiêu phiêu, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.”
Ôn Thanh Vân nghe thấy câu này, cô ta không kìm được lắc đầu.
Không ngờ Cố Gia Huy cũng có lúc hãm sâu!
“Xem ra cô bé này đã ăn cậu chặt lắm rồi, khi nào thì dẫn cô ấy tới gặp tôi?”
“Đợi đêm hội từ thiện lần này kết thúc, tôi sẽ dẫn cô ấy tới gặp chị.”
“Đêm hội từ thiện á? Cậu đang nói đến đêm hội từ thiện mà các gia tộc lớn tổ chức á?”
“Ừ, chỉ có như thế mới có thể củng cố vững chắc thân phận và địa vị của cô ấy đến mức người khác không thể lay động.”
“Cậu cũng liều thật đấy, đêm hội từ thiện hàng năm đều được chú ý, nhưng mà có lợi có hại, nổi bật quá cũng không tốt. Chuyện này tôi sẽ không can thiệp thêm nữa, cậu tự xử lý là được. Cố Cố rất nhớ cậu, cậu có muốn đưa cô ấy tới gặp Cố Cố không?”
“Vẫn chưa đến lúc công khai Cố Cố, bớt một người biết thì sẽ bớt một phần nguy hiểm. Không phải tôi không tin cô ấy, mà là vì Cố Cố, tôi không thể để xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì. Lần này thay đổi, lần tới có cơ hội, cho cô ấy làm quen một chút nhé.” “Nhưng Cố Cố rất muốn làm quen với cô vợ của cậu, con bé suốt ngày gọi điện cho tôi, hỏi khi nào thì bố Cảnh Nam dẫn mẹ mới về cho con làm quen. Con bé còn hỏi, có phải mẹ mới không thích mình, cho nên vẫn không tới thăm con bé không. Con nhóc này tuổi không lớn, nhưng lại suy nghĩ rất nhiều, con bé cứ náo loạn với tôi ở bệnh viện đấy!”
Ôn Thanh Vân nói, cô ta cũng thấy hơi đau đầu.
Cố Gia Huy mỉm cười: “Xem ra tôi phải đích thân đi giải thích rồi.”
“Giờ không còn sớm nữa, đi nghỉ sớm đi. Ở nhà tôi thì cậu khiêm tốn chút, đừng có mà suốt ngày lộ ra cái nụ cười làm người sởn da gà thế, tôi là phụ nữ độc thân, xin cậu chú ý một chút, tôi sẽ không vui đó.”
“Được.”
Cố Gia Huy lập tức tem tém lại và không thích thích Ôn Thanh Vân nữa.
Cô ta vẫn đang cố gắng kiềm chế, nhưng... nỗi nhớ nhung nhiều năm như vậy, thì sao kiềm chế được?
Ôn Thanh Vân đi về phòng, nụ cười bên khóe môi cũng không duy trì được nữa, chậm rãi thu lại.
Bốn năm rồi...
Cô ta, một người chọn gánh vác nhà họ Ôn, cẩn thận từng bước một.
Chính là vì cái người vô lương tâm đã qua đời kia.
Thậm chí ngay cả một cái thi thể cũng không có, đã bị tuyên cáo tử vong.
Mấy năm nay cô ta vẫn không tin, mộ chôn quần áo và di vật nằm ở Kinh Đô, thì cô ta không bao giờ bước qua đất Kinh Đô.
Cô ta không thể đi tế bái, nếu như đến cả cô ta cũng tin, vậy thì Cố Trường Quân thật sự đã chết rồi.
“Trường Quân, tại sao bao nhiêu năm trôi qua, anh vẫn không báo mộng cho em? Có phải anh đã quên em rồi không?”
Cô ta nhìn bức ảnh trên tủ đầu giường, đây là bức ảnh chụp chung của hai người vào bốn năm trước.
Thời gian bốn năm, thật sự là quá dài rồi.
...
Mấy ngày kế tiếp, Cố Gia Huy nói được làm được thật, anh không có xuất hiện trước mặt Hứa Minh Tâm.
Thẩm Tuệ cũng không biết là Cố Gia Huy đã tới.
Bà ấy chợt thấy rằng, hình như đầu óc của Hứa Minh Tâm đã khơi thông rồi, cô học rất nhanh, không đến hai người đã làm giống hệt rồi.
Giờ xem ra, cô bé này cũng không phải là ngốc lắm.
Cuối cùng chính là khiêu vũ, sau đêm hội từ thiện thì sẽ đi tham gia yến hội.
Tới lúc đó, những người tới đều là những nhân vật có máu mắt trên toàn thế giới, khiêu vũ là hoạt động bắt buộc, không thể xảy ra sai sót.
Cho dù Hứa Minh Tâm không có người mời, nhưng cô không thể không biết khiêu vũ.
Bà ấy đã tìm một bạn nhảy cho Hứa Minh Tâm, dạy cô khiêu vũ.
“Mẹ nuôi, nhất định phải đi đôi giày cao gót như này sao?”
Cô đi giày cao gót, đi bình thường đã phải cố lắm rồi, khiêu vũ còn phải dẫm, nhảy, xoay tròn nữa thì khó quá.
“Cái này là bắt buộc, xem mẹ đây, con làm theo mẹ đi, một đa đa hai đa đa...”
Theo sự lên xuống của âm nhạc, Thẩm Tuệ bắt đầu khiêu vũ.
Hứa Minh Tâm thì có vẻ tứ chi không linh hoạt, rất là ngốc.
Cô không biết mình đã giẫm lên chân bạn nhảy bao nhiêu lần rồi, cô cũng có thể cảm nhận được là anh ta đang nhẫn nhịn, sắc mặt xanh mét.
Trán nhễ nhại mồ hôi lạnh, vẻ mặt rất đau khổ.
Một tiếng sau, bạn nhảy nhấc chân, nói: “Phu nhân, tôi không ổn nữa rồi, cứ tiếp tục thế này, tôi sợ là tôi phải rút khỏi vũ đoàn mất.”
Thẩm Tuệ trông thấy chân của đối phương đã sưng phù thì cũng đau đầu, bà ấy lại thay người khác cho Hứa Minh Tâm.
Lần này, bà ấy đã cho cô cởi giày cao gót ra, kết quả là cô đi giày đế bằng mà cũng giẫm sưng chân người ta.
“Mẹ nuôi... con tự luyện bước chân nhá!”
Cô ngại lắm rồi, cô cảm thấy chỉ nguyên tiền thuốc men cho những bạn nhảy tối nay kia thôi, cũng đủ để cô uống một bình rồi.
Thẩm Tuệ thấy thế thì cũng đành phải gật đầu, trạng thái hiện tại của cô đúng là không được.
Từ trước đến nay chưa khiêu vũ bao giờ, cơ thể không nhịp nhàng, nhưng không phải chỉ dựa vào mỗi cái đầu thôi là nhớ được.
Muốn theo được nhạc, cơ thể phải mềm mại, nếu không thì rất khó.
Hứa Minh Tâm đã nhảy rất lâu trong phòng khách, bàn chân đã mỏi nhừ rồi mà chưa đâu vào đâu.
Cô cứ như con chim cánh cụt ngốc nghếch, chỉ biết vung vẩy tứ chi cứng ngắc.
Cuối cùng, cô trở chán nản đi về phòng, nằm lên giường.
“Khó quá... có thể mời Cố Gia Huy không, học với anh cái gì cũng vào rất nhanh.”
Cô muốn ăn gian!
Hứa Minh Tâm do dự một lát, sau đó cô gửi tin nhắn cho Cố Gia Huy, nhưng đối phương lại không trả lời.
“Ay ya, giờ này chắc là anh ngủ rồi.”
Cô hơi nhụt chí, mệt lử, cô cũng không muốn đi tắm, cô chỉ muốn cứ nằm ngay đơ bất động.
Không ngờ, không lâu sau ban công truyền tới tiếng sột soạt, cô lập tức lên tinh thần luôn.
Chắc chắn là Cố Gia Huy tới rồi.
Cô còn không kịp xỏ giày đã chạy ra rồi.
Từ chỗ hàng rào bảo vệ, chẳng phải là Cố Gia Huy đó sao?
“Anh tới rồi, tôi biết là anh sẽ không bỏ mặc tôi mà!”
Hứa Minh Tâm nhào vào lòng anh, hồn nhiên cọ cọ lên ngực anh.
Cố Gia Huy đến vội, phong trần mệt mỏi.
Nhưng trông thấy cô là anh có thể điều chỉnh hô hấp, anh không muốn làm cô lo lắng.
“Mau đi giày vào, Manleton rất lạnh.”
Hứa Minh Tâm ngoan ngoãn đi giày vào, sau đó cô nói: “Anh biết khiêu vũ không? Điệu van sơ, anh có thể dạy tôi không?”
“Em muốn học cái gì tôi cũng biết hết.”
Đây là nền tảng cơ bản của người là bạn trai Hứa Minh Tâm.
Mặc kệ anh có biết hay không, chỉ cần cô muốn học, chắc chắn anh sẽ thông hiểu trước mặt cô.
Cô bật nhạc, Cố Gia Huy nắm tay cô, ôm eo cô.
Cô không dám bước, sợ dẫm vào chân anh.
Không ngờ thế mà Cố Gia Huy lại bảo cô đặt chân lên mặt giày của anh, để anh dẫn cô cảm nhận trước một chút.
“Như thế... liệu tôi có nặng quá không?”
“Tôi vẫn ôm được người phụ nữ của mình.”
Anh nắm lấy eo cô, đi lên dùng lực một cái liền làm cho cô vững vàng giẫm lên mặt giầy của anh, sau đó vũ động theo tiết tấu nhạc. Hóa ra... khiêu vũ được, là cảm giác này à?