Hứa Minh Tâm nhìn anh, cô hơi lo lắng, Cố Gia Huy lại để cô thả lỏng, chú ý nhịp điệu của âm nhạc, tin tưởng hoàn toàn vào bạn nhảy, như thế thì mới có thể theo được nhạc.
Hứa Minh Tâm nửa hiểu nửa không, cô chuyển động cơ thể theo Cố Gia Huy.
Cả buổi trôi qua, không hề tiến bộ.
Cố Gia Huy rất là có kiên nhẫn, anh luyện cho cô một lần lại một lần.
Hứa Minh Tâm cũng hơi ngượng ngùng rồi, cô yếu ớt hỏi: “Tôi nghĩ là tôi không có tài năng khiêu vũ, nhưng mà tôi khá thích hợp làm chim cánh cụt.”
Cố Gia Huy nghe vậy thì không kìm được nở nụ cười.
“Minh Tâm, có chuyện gì đặc biệt muốn làm không? Tôi nhìn ra được, em không hề thích ngành kế toán. Cũng không thích xuất đầu lộ diện, cũng không muốn làm tiểu thư danh viện. Tôi biết em rất cố gắng muốn làm tốt, nhưng đó không phải cái em thích, có bao giờ em nghĩ xem em thích gì, em muốn phấn đấu vì cái gì không?”
“Tôi...” Hứa Minh Tâm thảng thốt, cô chưa từng nghĩ tới những câu hỏi này.
Tại sao lại chọn chuyên ngành này, là Hứa Văn Mạnh chọn cho cô, cô đã quen bị sắp xếp.
Nhà họ Hứa cho cô làm gì, cô sẽ làm cái đó, dù sao thì cô cũng không có đường phản kháng.
Cô như một con lừa con, bị buộc dây từ nhỏ, sau khi vùng vẫy không có kết quả thì liền thong thả không dãy nữa.
Lớn lên rồi, cho dù không còn dây trói nữa, cô cũng không biết.
Nếu không phải Cố Gia Huy nhắc nhở, cô e là mãi mãi cô cũng không nhận ra được.
Mỗi người đều có sở trường của mình, bác sĩ Lệ và Yên Yên rất giỏi y thuật, Cố Gia Huy có tài kinh thương, Thẩm Tuệ là siêu sao quốc tế...
Dường như bọn họ đều có thể làm rất tốt, còn mình... đúng là không thích kế toán, cho nên nhìn thấy những đề toán này thì rất là đau đầu.
Vậy cô biết làm cái gì cơ chứ?
“Tôi... hình như tôi không có hứng thú lắm với đồ ăn kiểu trung quốc, nhưng tôi rất thích làm bánh ngọt kiểu tây, tôi đã học khá nhiều với dì, làm ra thì có sắc có hương... cái này, cái này có tính là kỹ năng của tôi không?” Hứa Minh Tâm nghi hoặc nói.
“Có thể tính, sau này em muốn làm cái này sao?”
“Liệu có... không có tiền đồ không? Cả ngày tiếp xúc với phòng bếp?” “Không đâu, mọi ngành nghề đều đáng được tôn trọng, nếu em thích, tôi sẽ ủng hộ em, tôi cũng tin là em có thể làm tốt. Khoảng thời gian này nhìn em học, tôi có thể nhận ra được là em thật sự không có hứng thú với nghề này, cho nên bên đây tôi dạy em, giây tiếp theo là em quên sạch. Thứ mà mình không thích, là loại
bỏ nhanh nhất.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy vậy, cô hơi xấu hổ.
Hình như cái anh nói sự thật, mình hoàn toàn không phản bác được.
“Minh Tâm, em có thể nâng cao thưởng thức, ăn đồ ăn không chỉ là để no bụng, còn có thể đánh giá nữa.”
“Anh... anh đang nói khéo, nói tôi thưởng thức kém à?”
Hứa Minh Tâm nói, cô hơi buồn.
“Đấy là ý chính của câu nói sao?” Cố Gia Huy đen mặt, lần nào mạch não của cô nhóc này cũng khác người bình thường!
“Chính là cái ý này... Mặc dù tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng những gì anh nói đúng là sự thật, mười tám năm nay, tôi chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về cuộc đời của mình. Bây giờ, hình như tôi đã thông hơn một ít rồi, tôi cũng biết bản thân nên làm như thế nào rồi.”
“Em có thể tìm được việc mình thích, tôi cũng rất vui. Em đừng lúc nào cũng cho rằng mình ngốc, thật ra em rất thông minh.”
“Thật à?” Hai mắt Hứa Minh Tâm sáng lên, cô vui sướng ngất ngây.
“Cho nên tối nay chắc chắn em sẽ học được điệu van.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, tin rát có lòng tin. . Truyện Cung Đấu
Thật ra cô biết, Cố Gia Huy chỉ đang khích lệ cô mà thôi, nhưng mà chiêu này rất hữu hiệu.
Cô bỗng tràn ngập tin tưởng về bản thân và cô cũng không hoài nghi nữa.
Cô chỉ thông suốt muộn mà thôi, thật ra cô chẳng ngốc gì cả, chẳng qua cô chưa tìm được phương pháp chính xác mà thôi.
Hứa Minh Tâm tràn ngập tự tin, bên trong cơ thể nho nhỏ, bỗng tràn đầy năng lượng.
Chắc là có sự cổ vũ của Cố Gia Huy, cô đã dần học được rồi.
Cô mừng lắm, cô ôm chặt Cố Gia Huy rồi nói: “Cậu ba Cố, anh siêu quá, anh đúng là người thầy xuất sắc nhất!”
“Thầy của một mình em.”
Cố Gia Huy thấy cô vui vẻ, anh nhếch môi nở nụ cười.
“Cố Gia Huy, anh có tin là tôi sẽ càng ngày càng tốt không?”
“Tất nhiên.”
“Đúng, thiên lý mã và Bá Nhạc, từ nhỏ tới lớn vẫn chưa có ai khẳng định tôi, tôi sẽ cố gắng gấp trăm lần. Tôi có để cho bất kỳ ai thất vọng, thì cũng sẽ không để anh thất vọng.”
“Ngoan, giờ không còn sớm nữa, em ngủ sớm đi, lần sau lại gọi tôi nhé.”
“Ừm.”
Hứa Minh Tâm gật mạnh đầu.
Sau khi Cố Gia Huy đi, cô nằm trên giường một lúc lâu vẫn không ngủ được.
Bỗng nhiên, cô tìm được mục tiêu mới của đời mình rồi.
Hôm sau, Thẩm Tuệ thức dậy, không ngờ trên bàn đã bày đầy cơm tây.
Bà ấy có hơi ngạc nhiên, bà ấy tưởng là Hứa Minh Tâm đã gọi phục vụ bữa sáng.
Hứa Minh Tâm đã đun một nồi cà phê, cô hỏi: “Mẹ nuôi, mẹ muốn mấy viên đường, mấy thìa sữa?”
“Nửa viên đường, một thìa sữa.”
“Có ngay đây ạ.”
Ngay sau đó, Hứa Minh Tâm đã bê lên bàn một cốc cà phê nóng hổi, cô nói: “Mẹ mau uống nhân lúc nó còn nóng đi, con đã mượn bếp của khách sạn rồi nấu riêng đó, mẹ nếm thử đi.”
Đúng là cô thích là cơm Tây, có lẽ là do cô được ăn nhiều, cộng với lại dưới sự mưa dầm thấm lâu ở dì ở trong nhà, cho nên cô bắt đầu rất nhanh.
Một bàn ăn không được tính món ngon tuyệt thế, nhưng sắc hương vụ cũng coi như đủ tư cách.
Thẩm Tuệ ngạc nhiên: “Sao con lại nghĩ đến chuyện tự nấu bữa sáng?”
“Đột nhiên, con đã tìm thấy sở trường của mình rồi, nên là mẹ nếm thử một chút đi. Đây là lần đầu tiên con làm bánh ngọt dâu tây đấy, mẹ ăn thử đi. Nếu mà có chỗ nào không ngon, mẹ cứ nói cho con biết, lần sau con sửa.
“Được.”
Thẩm Tuệ ngồi xuống nếm một miếng, bà ấy thấy mùi vị khá ngon, so với bánh do đầu bếp khách sạn cao cấp làm ra thì cũng không kém.
Cô bé này nhìn thì ngốc ngốc ngơ ngơ, cái này không biết, cái kia cũng không biết, nhưng lại giỏi nấu ăn.
Qủa nhiên, người biết ăn thì cũng biết làm.
“Ăn ngon không ạ?”
Hứa Minh Tâm hỏi, cô có chút căng thẳng, lần đầu cô nếm nên cô cũng không biết kết quả như thế nào.
“Tạm được.”
“Chỉ là tạm được thôi à...”
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì hơi thất vọng, cô đã làm dụng tâm đến vậy mà chỉ đổi lại được câu tạm được.
Thẩm Tuệ nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cô, bà ấy mềm lòng, suy cho cùng thì bà ấy là trưởng bối nền bà ấy không nỡ nghiêm khắc quá.
Dù sao thì bàn đồ ăn này cũng khá ngon, rất hợp miệng bà ấy.
“Còn hơi cố so với đầu bếp khách sạn cao cấp, tiếp tục cố gắng.”
“Thật ạ? Con sẽ cố gắng! Mẹ ăn nhiều vào nhé, nếu mẹ thích thì con vẫn làm cho mẹ.”
“Sao nào, thích vào bếp rồi hả?” “Con học không giỏi, cũng không thích chuyên ngành này, cho nên từ trước đến nay con đều không tự tin gì cả, con cảm thấy mình rất ngốc. Nhưng mà bây giờ, con chợt phát hiện ra là con cũng không phải là không có chỗ đáng khen, tối thiểu... đồ ăn của con có người thích, còn con thì cũng thích loại cảm giác này. Con biết cái gì mới là cái
hợp với con nhất, có thể con không phải là người giỏi toán học, nhưng con sẽ làm đồ ăn ngon cho người mà con thích.”
“Mọi người ăn vui vẻ thì con cũng sẽ vui.”
Hôm nay, Hứa Minh Tâm đặc biệt cởi mở và hoạt bát, so với người ủ rũ chán chường ngày hôm qua thì như hai người khác nhau vậy.
Cô tới nước Y, cô toàn hết sức không tự tin, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, hình như cô đã dần thông suốt và trở nên mạnh bạo hơn rất nhiều rồi.
Nhìn thẳng vào nhược điểm của mình, cố gắng khắc phục.
Cũng tìm ra ưu điểm của mình, tiếp tục giữ vững.
Đời người, đáng sợ nhất là đần độn, chẳng làm nên trò trống gì.
Dù sau lưng có người che chở, nhưng nếu như bản thân không có chuyện muốn làm, thì trái tim sẽ rất trống rỗng.
Đây chính là nguyên do vì sao cô không có tức ảnh.
“Con sẽ càng ngày càng giỏi, mẹ cũng tin tưởng con.”
Hứa Minh Tâm lại nghe được câu khẳng định một lần nữa, cô rất ngạc nhiên.
Hóa ra... bọn họ đều tin tưởng mình, bọn họ sẽ không đả kích mình, sẽ không bài xích mình, họ sẽ khích lệ cô tiếp tục bước đi. Trời, cô hạnh phúc quá!