Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 203: Chương 203: Em gái nhỏ xinh đẹp




Hứa Minh Tâm vọt qua ôm chặt lấy Thẩm Tuệ.

“Mẹ nuôi, những lời mà mẹ nói là thật ạ? Mẹ cũng ủng hộ con! Mẹ nuôi! Mẹ thật tốt!”

Hứa Minh Tâm không kìm được hôn hai cái, Thẩm Tuệ bị ôm thì sửng sốt, sao cô còn nhiệt tình hơn cả Ngôn Dương vậy?

Bà ấy là người đẹp lạnh lùng điển hình, bà ấy sẽ không dễ để lộ cảm xúc, cho dù là vợ chồng với Ngôn Dương, bà ấy cũng sẽ không quá sến sẩm.

Hứa Minh Tâm bám lên người bà ấy như con gấu túi xong rồi liên tục hôn.

Trong lòng thì bà ấy thích, nhưng ngoài miệng lại không nhịn được chê.

“Được rồi được rồi, đồ trang điểm của mẹ đắt lắm đó, đấy là đồ đích thân chồng mẹ làm. Có có thể lý trí một chút được không hả, đừng hôn nữa...”

“Không đâu, hôn một cái to nữa! Mẹ nuôi, con nhất định sẽ càng ngày càng tốt!”

Hứa Minh Tâm hoan hô rồi nhảy nhót tung tăng, giống như một đứa trẻ vậy.

Thẩm Tuệ cũng không nhịn được nữa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

“Sẽ làm được, chắc chắn là sẽ làm được.”

Thẩm Tuệ ăn sáng xong, lần này bà ấy lại không khống chế lượng calo nữa, bà ấy đã ăn hết hơn một nửa chỗ đồ ăn trước mặt. Bà ấy lau miệng với vẻ ưu nhã, rồi nói: “Hôm nay, mẹ phải đến chỗ người dẫn chương trình tham gia diễn tập, giờ con không cần đi. Tới lúc đó, con cứ làm nhân viên công tác của mẹ, rồi vào hội trường trước. Sau khi kết thúc, mẹ sẽ giới thiệu con với cánh phóng viên, sau đó sẽ tham gia bữa tiệc mà người chịu trách nhiệm chính tổ chức. Có việc gì thì con gọi điện cho mẹ, dù sao con

không quen với cuộc sống ở đây. Mẹ sẽ để tài xế tiểu Trương lại cho con, hôm nay con được nghỉ, đi ra ngoài chơi đi.”

“Thật ạ?”

“Mấy hôm nay con học khá tốt, mẹ rất hài lòng, đây là phần thưởng!”

Nghe thấy hai chữ phần thưởng, Hứa Minh Tâm có cảm giác mình đã thi được một trăm điểm rồi cô giáo cho một viên đường vậy.”

Sau khi Thẩm Tuệ đi, Hứa Minh Tâm cũng rất muốn ra ngoài đi dạo.

Cô chưa nói cho Cố Gia Huy biết, cô muốn tới tập đoàn WEN để cho anh một bất ngờ.

Chắc chắn anh sẽ ở cùng chị Thanh Vân!

Cô đuổi tài xế đi, bản thân có thể tự ứng phó.

Mặc dù thành phố này là nơi xa lạ, nhưng cô có thể giao tiếp bình thường và biết xem bản đồ qua mạng.

Nhiều người lớn như này, chắc chắn sẽ không bị lạc.

Hứa Minh Tâm mang theo bánh ngọt mà cô làm, hưng phấn đi quá đó.

Mấy hôm nay Manleton vẫn có tuyết rơi suốt, mặt đất trắng xóa, không ngờ vừa xuống lầu đã nhìn thấy một em gái nhỏ ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn cũng xấp xỉ tuổi cô, vậy mà lại bị người ta bắt nạt!

Em gái nhỏ rụt đầu, chuyển động xe lăn, nhưng trên mặt đất, tuyết vẫn còn đọng dày, bánh xe mắc kẹt, căn bản là không thể chuyển động được.

Cô ấy chỉ có thể chật vật nghiêng đầu, né tránh.

Hứa Minh Tâm lập tức xông lên, giữ lấy tay của đứa bé: “Em làm gì vậy, bắt nạt người tàn tật à?”

“Liên quan gì đến chị! Lêu lêu!”

Đứa bé làm mặt xấu, le lưỡi với cô.

Thậm chí còn cười nhạo em gái nhỏ đang ngồi trên xe lăn: “Đồ câm! Người què!”

“Này em!”

Hứa Minh Tâm hơi tức giận, mấy đứa bé đó làm gì phải đối thủ của cô.

Hứa Minh Tâm giơ chân đạp mạnh tới.

“Nếu các em còn làm loạn, chị sẽ đánh người đấy, đừng tưởng các em nhỏ thì chị không dám ra tay.”

“Cắt, xen vào chuyện của người khác, chúng ta đi!”

Mấy đứa bé nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, sau đó thì bỏ đi.

Hứa Minh Tâm nhìn em gái nhỏ sau lưng, mái tóc màu nâu toàn là tuyết, trong cổ cũng có, chắc chắn là rất lạnh.

Cô vội vàng dùng giấy ăn lau sạch cho cô ấy, cô hỏi: “Sao em lại ở đây một mình, người nhà em đâu?”

Cô ấy ngẩng đầu lên, sau đó nhìn cô với ánh mắt vô tội.

Mắt của cô ấy rất đẹp, là mắt màu xanh, giống như là biển sâu vậy.

Trời...

Cô ấy xinh quá!

Cô ấy mặc quần áo theo phong cách Lolita, tóc dài qua vai, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng gan bàn tay.

Qủa thực là giống như con búp bê cô mua hồi nhỏ, tinh xảo xinh đẹp, khiến người ta đã gặp qua là không quên được.

Trời, trẻ con nước ngoài đều xinh như này sao?

Cô sửng sốt một lúc, mãi đến khi cô bé đó kéo nhẹ ống tay áo của cô, cô mới phản ứng lại.

Cô bé lạnh lắm, cánh môi cũng sắp lạnh đến nỗi tím ngắt rồi.

Hứa Minh Tâm nghĩ tới những lời mà đứa bé kia vừa nói, nói cô bé là một người câm, xem ra là không biết nói rồi. . ngôn tình ngược

“Em có nghe thấy chị nói không?”

Cô ngồi xổm người xuống rồi kiên nhẫn hỏi.

Cô bé rất xinh, thật là muốn có một cô em gái như thế này quá.

Cô bé này thật đúng là đang lừa cô sau này sinh con gái đây mà!

Cô bé gật đầu, đôi mắt sáng ngờ mà lại trong sáng.

“Em lạnh lắm đúng không?”

Cô bé gật đầu.

Hứa Minh Tâm vội vàng quyết định đi nhanh đến gần vị trí của điều hòa, sau đó quàng khăn quàng cổ lên người cô bé.

Sau đó, cô gọi một cốc trà sữa nóng hôi hổi, và hai miếng bánh ngọt.

Rõ ràng là cô bé đã đói rồi, trà sữa rất nóng, cô bé chịu đựng nóng uống hết, sau đó còn ăn hết miếng bánh ngọt nữa.

“Em có muốn ăn nữa không?”

Cô bé tiếp tục gật đầu với vẻ vô tội.

Hứa Minh Tâm lại gọi thêm mấy miếng bánh ngọt nữa, lần này cô đã chú ý giá cả.

Đắt quá!

Một miếng bánh ngọt mà những mấy chục ơ rô.

Đổi sang nhân dân tệ, một miếng bánh nho nhỏ đã gần một trăm tệ rồi.

Mà thành phần khi cô làm bữa sáng mới chỉ có mấy ơ rô thôi.

Hứa Minh Tâm nếm thử một miếng, cô phát hiện bánh này cũng không có ngon như vậy, còn không bằng mình làm nữa.

Bánh mình làm, vừa ngon vừa dinh dưỡng, cô đã thêm rất nhiều trứng gà và sữa tươi.

Hứa Minh Tâm lấy ra món bánh ngọt mà lúc đầu cô định mang đi cho Cố Gia Huy, sau đó cô đẩy bánh đến trước mặt cô bé, rồi nói: “Em có thể nếm thử món bánh chị làm, nó cũng ngon lắm đấy. Có điều, ăn xong em phải cho chị nhận xét, ngon thì em gật đầu, không ngon thì em lắc đầu.”

Cô lo Thẩm Tuệ ngại cô nên không nói thật.

Đây là một người đi đường, chắc là có thể cho cô một lời nhận xét công tâm rồi nhỉ?

Cô bé cắn một miếng bánh ngọt, gật đầu, sau đó thì ăn hết sạch.

Thấy cô bé ăn vừa nhanh vừa vội, trông có vẻ ăn rất ngon.

“Em ăn chậm thôi, không nghẹn đấy.”

Cuối cùng cô bé đã ăn no rồi, cô bé chậm chạp uống ngụm trà sữa, giống như một công chúa nhỏ vậy.

Cô bé chớp mắt nhìn Hứa Minh Tâm, Hứa Minh Tâm cũng nhìn cô bé.

“Người nhà của em đâu?”

Cô bé nghe vậy, do dự một lát, cô bé nắm lấy tay của Hứa Minh Tâm, sau đó biết tên đường vào lòng bàn tay cô.

“Đi lạc rồi?”

Cô bé gật đầu.

“Muốn chị đưa em đến sở cảnh sát không?”

[Không cần, bọn họ sẽ tìm được em, chỉ cần ở đây chờ là được.]

Hứa Minh Tâm gật đầu, cô cũng không dám tùy tiện rời đi, cô sợ người nhà cô bé không đến, rồi cô bé lại bị người ta bắt nạt thì phải làm sao.

Ông trời thật là tàn nhẫn, cho em gái nhỏ này xinh đẹp như này, thế mà lại để cô bé tàn tật.

“Năm nay em mấy tuổi? Mười tám chưa? Chị thấy trong em rất giống mười lăm mười sáu. Năm nay, chị mười tám, không đúng, qua tết rồi thì chắc là mười chín rồi, em phải gọi chị là chị đấy.”

Cô gái nhỏ không nói chuyện, cô bé nháy mắt nhìn cô. “Liệu em có cảm thấy chị nói nhiều không?” Hứa Minh Tâm nhìn cô bé với ánh mắt tò mò: “Thật ra chị cũng có thể không nói chuyện, chị cảm thấy chị chỉ nhìn em thôi là chị đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Em là cô bé xinh đẹp nhất mà chị từng gặp, em thật sự xinh lắm xinh lắm xinh lắm! Chị có thể chụp em một tấm không? Chị sợ sau này chị không gặp được

cô gái xinh đẹp như em nữa.”

Cô bé gật đầu.

Hứa Minh Tâm lập tức đi qua, sau đó ngồi gần cô bé rồi chụp với cô bé một tấm.

Vừa chụp xong, cô bé cầm lấy điện thoại của cô, sau đó ghi vào một địa chỉ email. Sau đó, còn viết [Đây là email của tôi, nhớ gửi cho tôi, ngoài ra tôi tên là Giản.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.