Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 99: Chương 99: Đưa em về nhà cũ




Hứa Minh Tâm loạng choạng lùi về sau, nếu không phải Cố Gia Huy nhanh tay nhanh mắt, kịp thời đỡ cô, bằng không cái mông của cô sẽ nở hoa mất.

“Em vào trước đi, lát nữa tôi vào.”

“Cậu ba Cố, làm người phải khiêm tốn anh hiểu không? Tôi không muốn lên đầu đề báo xã hội ngày mai đâu!”

Hứa Minh Tâm vội vàng nói, cô sợ Cố Gia Huy không kìm chế được.

“Ừ, tôi sẽ cố gắng.”

“Cố gắng á? Cố gắng là cái quỷ gì?”

Hứa Minh Tâm vừa dứt lời, liền bị Cố Gia Huy đẩy vào nhà hàng.

Vừa vào cửa, nhân viên phục vụ đã vây tới.

“Cho tôi một ly sữa chua, tôi uống trước cho đỡ sợ!”

Mà bên ngoài cửa, giương cung bạt kiếm.

Trong không khí cũng tràn ngập mùi thuốc súng.

“Anh muốn ngủ với tôi à?”

Khóe miệng Cố Gia Huy khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

Nụ cười này rơi vào mắt Trương Huy, cực kỳ xinh đẹp.

Anh ta đã từng có nhiều đàn ông như vậy rồi, nhưng chưa có một người nào có tướng mạo bì được với Cố Gia Huy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đẹp trai quá!

“Đẹp trai quá!”

“Tổ tiên người Đông Bắc à?”

Cố Gia Huy thản nhiên hỏi.

“Sang năm dẫn anh về nhà cũ!”

“Tôi đưa anh về nhà cũ trước.”

Tiếng nói không nhanh không chậm của Cố Gia Huy vang lên, sau đó anh tiến lên chế trụ cổ tay của Trương HUy, một cái tay còn lại thì hung hăng đánh vào các đốt ngón tay của anh ta.

Sau đó, Trương Huy phát ra tiếng kêu như tiếng giết heo, còn cả tiếng xương cốt gãy nữa.

“Đau... đau đau đau...”

Trương Huy vội vàng rút tay về, tay phải rũ ở trên người và đã đau đến nỗi mất cảm giác.

Bẻ gãy rồi à?

Trương Huy đau đến nỗi toát mồ hôi hột, anh ta khiếp sợ nhìn Cố Gia Huy, phẫn nộ nói: “Con mẹ nó, anh lại dám đánh tôi! Anh có còn muốn khu đất phía Đông nữa không hả?”

“Chính vì muốn, nên mới phải đánh anh thật mạnh.”

Cố Gia Huy híp mắt lạnh lùng nói, cánh môi lạnh nhạt gợi cảm chậm rãi mở ra, không có tình cả,

Anh còn đấm thêm một quyền nữa, Trương Huy té trên mặt đất, đau đến chết đi sống lại.

Cố Gia Huy rút một tờ khăn ướt trong tay nhân viên phục vụ đang hóng hớt ở cửa, lau chùi ngón tay.

“Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh thêm lần nữa, nếu không lần đó sẽ không chỉ là đánh gãy cánh tay thôi đâu.”

Dứt lời, anh trực tiếp vứt luôn tờ khăn ướt vào mặt Trương Huy, quay người bước đi không một lần ngoảnh lại.

Trương Huy không ngừng kêu đau, làm gì còn sức để gào thét ầm ĩ nữa.

Giờ phút này anh ta chỉ muốn về nhà tìm bố thôi!

Một đám quần chúng hóng hớt đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đều cảm thán dáng vẻ anh dũng của Cố Gia Huy.

Đẹp trai!

Một từ đẹp trai há có thể miêu tả được!

Người đàn ông đẹp trai ưu tú như vậy, sao lại là gay cơ chứ? Trong lòng có điều gì luẩn quẩn cơ chứ?

Hứa Minh Tâm đã uống xong một ly sữa chua, càng uống cô càng lo, không kiềm chế được lại muốn một ly nữa.

Cô trông thấy anh đi vào thì lập tức đi lên đón: “Anh không sao chứ? Vừa rồi anh ta kêu thảm lắm đó.”

“Tôi đã cho anh ta chút giáo huấn, để anh ta nhớ lâu.”

Cố Gia Huy nhìn đồ uống trên bàn: “Em uốn trước à? Chẳng phải em lo lắng cho tôi sao?”

“Chính vì lo lắng cho anh, nên trái tim tôi đập bùm bùm loạn xạ. Tôi căng thẳng thì thích uống nước, đúng lúc tôi lại đang muốn uống sữa chua táo đỏ, cái này không xung đột đúng không? Sau khi uống xong, tôi phát hiện tôi vẫn căng thẳng, lại còn đói nữa, cho nên tôi lại gọi thêm một lọ. Cũng không phải là tôi nghĩ đến anh, tôi đã gọi cho anh một cốc nước chanh.”

“Cái này miễn phí.”

“Khác chứ! Tôi đã quan sát rồi, đây là quả chanh mà nhân viên phục vụ vừa cắt, mới rửa, không phải loại đã rửa nhiều lần đâu. Uống ngon lắm đấy, anh một ly tôi một ly, hoàn hảo!”

Hứa Minh Tâm cười khanh khách, giống như là một chú hồ ly nhỏ, tự cho là đã chiếm được đồ tốt nhất.

Nhưng trên thực tế, ở trong mắt người ngoài thì hai cốc nước chanh này không đáng một đồng, chẳng có giá trị đáng học hỏi nào.

Nếu như cô không ở bên cạnh, anh sẽ chẳng thèm động, thậm chí còn keo kiệt cho một ánh mắt.

Nhưng hiện tại, anh cảm thấy hai cốc nước chanh này rất quý báu.

Bởi vì là một cốc nước chanh ngon nhất.

Đúng vậy, bất kỳ thứ đồ gì, cho dù có không tốt đi chăng nữa, nó cũng có một mặt tích cực nhất.

Anh không giỏi quan sát những điều nhỏ nhặt như thế, nhưng cô ở đây sẽ giúp anh lưu ý, này là được rồi.

Anh nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, nói: “Đúng là rất ngon.”

“Đúng không đúng không, tôi cũng uống mấy chén rồi đấy!”

Đồ ngốc, là vì em, nên cốc nước này mới có ý nghĩa khác, mới có cảm giác uống vào rất ngon.

Nếu như không có em, thì nó sẽ nhạt nhẽo vô vị.

“Sự việc đã giải quyết như thế nào rồi? Tên mập đó có làm khó anh không, sau chuyện này chắc chắn anh ta sẽ gây rắc rối cho anh đấy!”

“Nếu anh ta tìm tôi gây sự, tôi mới vui đấy.”

“Tại sao?” Hứa Minh Tâm hơi không hiểu.

“Em cũng đã nghe những lời anh ta nói lúc nãy rồi đấy, trong tay bố anh ta đang nắm khu đất tốt nhất ở phía đông, rất nhiều tập đoàn đều muốn. Ai ai cũng có thể ra giá cao, nhưng bố anh ta lại do dự không quyết, không biết nên cho ai, thì mới không đắc tội người khác.”

“Anh cả tôi cũng muốn, ông ta đã cho anh cả tôi rồi, chính là để đề phòng tôi trả thù anh ta. Nếu mà cho tôi, thì lại khó nói lại với phía anh cả tôi. Nhưng mà bây giờ, ông ta không muốn đắc tội người khác, nhưng con trai ông ta không biết điều, đã đắc tội tôi trước rồi. Nếu tôi tóm con trai ông ta không thả thì ông ta sẽ làm thế nào đây?”

“Vậy thì để nhận lỗi, chắc chắn ông ta sẽ nhường khu đất đó cho anh, vả lại còn không dám đòi giá cao, đúng không?”

Hứa Minh Tâm tìm hiểu nguồn gốc, cái đầu lóe sáng.

“Thật thông minh, thưởng cho em gọi món, muốn ăn gì thì ăn cái đó.”

Cố Gia Huy mỉm cười nói, sau đó anh đưa thực đơn đến trước mặt cô.

Hứa Minh Tâm cũng không khách sáo, cô gọi ba món mặn một canh và hai bát cơm.

“Đủ chưa?”

“Đủ rồi đủ rồi, hai người thì làm gì ăn được nhiều thế này.

Lúc này, Hứa Minh Tâm mới nhận ra là Cố Gia Huy đúng là gian thương, đoán chừng cái tên mập kia vẫn chưa biết mình đã bị tính kế, phỏng chừng anh ta sắp vừa khóc vừa đi về nhà mất.

“Cố Gia Huy, anh vẫn luôn nhanh trí và biết tính kế người khác như thế này à?”

Hứa Minh Tâm vừa ăn vừa vô tâm hỏi.

Cố Gia Huy đang gắp thức ăn, nghe thấy câu này thì ngón tay khẽ cứng đờ.

Anh nhẹ nhàng đặt đũa xuống, uống một miếng nước, bình tĩnh nói: “Không phải, người không phạm ta ta không phạm người.”

“Ò, như thế à.”

“Minh Tâm, nếu như có một ngày, em phát hiện ra anh không phải người tốt, thì em sẽ thế nào?”

“Không phải người tốt, là sao?” Hứa Minh Tâm chưa có hiểu lắm, hơi mù mịt.

“Không có gì, ăn thôi.”

Anh mỉm cười, sờ đầu cô ta, chuyển đề tài.

Trên thế giới này chưa bao giờ phân chia ranh giới rõ ràng giữa người tốt và người xấu.

Người tốt có lúc ích kỷ, người xấu có lúc không vụ lợi.

Anh để tay lên ngực tự vấn, anh không phải là một người tốt, anh không muốn làm việc tốt, anh chỉ muốn làm... điều làm cô vui vẻ.

Anh sợ một ngày nào đó sẽ cuốn cô vào tranh đấu, khiến cô nhìn thấy một mặt đáng sợ của mình.

Lo được lo mất, loại cảm giác này rất tệ.

Ăn xong một bữa cơm, Hứa Minh Tâm cảm thấy mỹ mãn, cô cố nén xúc động ăn thêm cơm.

Con trai thích cô gái ăn ít, ăn nhiều quá mất hình tượng.

Về nhà, mình phải ăn thêm đồ ăn vặt lót dạ mới được.

Cô ngồi ở ghế sau xe, điều chỉnh một tư thế thoải mái, ngồi vào mà trong lòng phấn chấn.

“Lúc đầu tôi còn nghĩ là anh làm cho mọi người hiểu nhầm anh là người đồng tính thì tôi có thể bớt đi chút rắc rối. Không ngờ bây giờ rắc rối của tôi còn nhiều hơn, tình địch của tôi lại là đàn ông! Thế này thì tôi đấu thế nào đây?”

“Dù sao thì em cũng không bì được, không cần tích cực thế đâu.” Cố Gia Huy mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.