Chẳng mấy chốc đã đến cổng chính của nhà họ Bạch.
Chú của Lệ Nghiêm tên là Bạch Thắng, ông ấy là thượng tướng của quân khu Kinh Đô.
Năm nay hơn năm mươi tuổi mà vẫn như hùng sư mạnh mẽ, mang theo uy nghiêm nồng đậm, đó là do dẫn binh hàng năm.
Đi vào trong nhà, người nhà họ Bạch rất nhiệt tình, tiếp đón cô ấy vào trong.
Lúc đầu cô ấy còn lo lắng, nhà họ Cố là gia đình buôn bán, nhà họ Bạch không coi trọng mình, nhưng bây giờ đến thăm, rõ ràng là cô ấy đã lo xa rồi.
Chỉ cần môn đăng hộ đối, bọn họ không có thành kiến gì hết.
Bà Bạch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Yên, sau đó nói: “Yên Yên à, cuối cùng cháu cũng đến rồi. Nghe Lệ Nghiêm bảo, tháng trước cháu định sang đây, nhưng lúc đó chú cháu vừa mới nhận được nhiệm vụ, thế là rời nhà đến tận bây giờ. Trong nhà chỉ có một mình cô, gặp cháu thì thật sự là qua loa quá, cho nên vẫn trì hoãn đến tận bây giờ.”
“Không sao ạ, nhiệm vụ của chú quan trọng, dù sao... Lệ Nghiêm cũng không chạy mất được, đến sớm hay đến muộn đều như nhau.”
Cô ấy mỉm cười nhìn sang Lệ Nghiêm, Lệ Nghiêm cũng cười nhạt.
Đúng lúc này, có người ấn chuông cửa.
Bà Bạch nói: “Chắc là Thư Hân tới đấy, con bé này lâu lắm chưa đến rồi.”
“Cháu đi mở cửa.”
Lệ Nghiêm lên tiếng.
Vừa mở cửa ra, quả nhiên là Bạch Thư Hân.
Cô ấy nhìn thấy trong nhà rất náo nhiệt, bởi vì có thêm một người ngoài, lòng cô ấy khẽ run lên.
“Các anh đều đến rồi à? Em tới muộn. Cô, chú, đây là hoa quả.”
“Ngồi đi ngồi đi, cô đi pha trà cho cháu.”
Bà Bạch tiếp đón nhiệt tình, pha trà xong bà ấy liền đến phòng bếp bận việc rồi.
Một nhóm người ngồi xuống, Bạch Thắng bắt đầu hỏi dò Cố Yên một số việc.
“Nghe Lệ Nghiêm nói, các cháu là quân y ở cùng một đơn vị đồn trú, hai bên cùng hỗ trợ nhau và là cộng sự ăn ý nhất.”
“Vâng, Lệ Nghiêm giỏi hơn cháu, bình thường cháu chỉ hỗ trợ anh ấy, xử lý một số vết thương nhỏ thôi ạ.” “Cháu đừng khiêm tốn, chú biết thằng bé Lệ Nghiêm này mà, thằng bé không giỏi đối nhân xử thế lắm, cũng không biết chăm sóc bản thân. Có cháu ở đây, chú cũng yên tâm hơn. Năm nay các cháu chỉ định đính hôn thôi à? Nếu hai người tâm đầu ý hợp, chú cũng hy vọng các cháu có thể nhanh chóng kết hôn. Anh cả và chị dâu chú qua đời sớm, chưa thể nhìn
hai đứa bé này trưởng thành, chú vẫn luôn thẹn trong lòng. Các cháu kết hôn sớm một chút, chú cũng có thể ăn nói với anh cả một chuyện.”
“Kết hôn...”
Cố Yên còn chưa kịp nói gì đã bị người khác dành trước một bước.
Cô ấy nhìn về phía Bạch Thư Hân đang có vẻ mặt tái nhợt thì không khỏi nghi hoặc.
Tại sao cô ấy còn kích động hơn cả mình vậy?
“Anh trai cháu đã hai mươi tám rồi, không nhỏ nữa, nên kết hôn rồi.”
“Kết hôn... ý cháu là, nhà họ Bạch và nhà họ Cố đều là gia tộc có máu mặt, quyết định kết hôn gấp gáp như vậy, liệu có... vội quá rồi không?”
“Nhà họ Bạch ta không có nhiều tục lệ như thế, vẫn phải tuân theo ý của ông Cố nữa. Cháu cứ coi như là chú nóng lòng sốt ruột, nói mê sảng, cháu có thể trở về thương lượng với bố cháu, rồi qua mấy hôm nữa chú sẽ đến nhà hỏi thăm, cũng coi như là gặp mặt thông gia.”
“Vâng, cháu sẽ chuyển lời với bố cháu, còn về kết hôn... cháu và Lệ Nghiêm bàn bạc thêm đã.” Cô ấy mỉm cười nói, không biết vì sao mí mắt lại cứ nhảy liên hồi. Những gì nên nói Bạch Thắng đều đã nói hết rồi, ông ta nhìn sang Bạch Thư Hân, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Cháu đi học ở Kinh Đô cũng sắp được bốn năm rồi, cháu cũng chưa sang đây được mấy lần, nếu không phải hàng ngày vẫn có truyền tin về, biết là cháu vẫn ổn, chú còn hoài nghi không biết chú có đứa cháu gái là cháu này không nữa. Chuyện của anh cả cháu ấn định thế, sau này chú chỉ còn lo chuyện của cháu nữa thôi, chú đã sắp xếp xong người rồi, ngày mai chú đưa cháu đi gặp.”
“Chú... cháu không cần xem mắt...”
Bạch Thư Hân đau đầu nói, lần nào Bạch Thắng cũng muốn giới thiệu đối tượng cho cô, cứ như thể sợ cô không lấy được chồng vậy.
“Cái này không thể theo cháu được!” Bạch Thắng uy nghiêm nói, quân nhân không thích nhất là người khác cãi lại mệnh lệnh của mình.
Đúng lúc này, Lệ Nghiêm không kìm được nói: “Chú, Thư Hân còn nhỏ, huống hồ bài vở cũng chưa có hoàn thành. Cháu nghe nói Thư Hân muốn thi lên nghiên cứu sinh, hiện tại là quá sớm.”
“Cháu còn muốn thi lên nghiên cứu sinh ư? Cái chuyên ngành nát đó của cháu thì có tác dụng gì? Nếu không phải anh cả cháu chắn cho cháu, chú đã sắp xếp cho cháu đi vào trường quân đội nữ rồi.”
“Chú, đều là lỗi của cháu.”
Lệ Nghiêm khẩn khoản nói.
Bạch Thư có chút bất đắc dĩ, Lệ Nghiêm cái gì cũng tốt, lần nào mình nói thằng bé cũng nghe hết.
Nhưng vừa động đến Bạch Thư Hân, thằng bé liền đối nghịch với mình.
Ông ta đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, thế mà chẳng thấm vào đâu.
“Thôi bỏ đi, những chuyện này chú cũng chẳng muốn nói nữa.” Bạch Thắng ngưng hẳn đề tài.
Bạch Thắng gọi Lệ Nghiêm đến thư phòng, cho Bạch Thư Hân dẫn cô ấy đi xung quanh ngắm cảnh.
Cô ấy đã đi vào phòng của Lệ Nghiêm, rất sạch sẽ ngăn nắp, một chút cũng không giống dáng vẻ mà đàn ông nên có.
Cô ấy mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong được gấp chỉnh tề, chăn mềm cũng gấp gọn bốn góc.
Quy củ học trong quân đội, ở nhà cũng không có quên.
Cô ấy có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mỗi sáng Lệ Nghiêm thức dậy, sau đó gấp gọn chăn mềm.
“Thực ra... anh tôi rất không thú vị.”
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói nho nhỏ của Bạch Thư Hân.
Cố Yên đưa mắt nhìn: “Tôi biết.”
“Tôi nghĩ hai người nên suy nghĩ thêm, con người anh tôi cứng nhắc, nói chuyện cũng rất nghiêm túc. Anh ấy không biết lãng mạn, không biết tặng hoa tặng quà cho cô vào ngày nghỉ, có khi còn quên cả mấy ngày kỷ niệm quan trọng ấy...”
Cố Yên nghe vậy thì nhíu chặt chân mày, sau đó tiến lại gần cô ấy.
Tuy cô ấy không hiểu phụ nữ, nhưng mà cô ấy là nửa quân nhân, có năng lực quan sát nhạy bén của quân nhân.
Cô ấy cảm thấy hôm nay Bạch Thư Hân là lạ, lần trước còn thành toàn cho bọn họ, sao hôm nay gặp rồi thì lại quanh co bảo bọn họ không phù hợp?
Rốt cuộc cô ấy muốn biểu đạt cái gì? “Chị Yên Yên, chị ưu tú như vậy, chắc hẳn chị có thể tìm được người tốt hơn, anh tôi tẻ nhạt như vậy, sau này chắc chắn chị khó mà chịu được! Hơn nữa, nhà họ Bạch lại là quân nhân thế gia, con dâu của nhà họ Bạch thực ra rất câu nệ, quy củ rất nhiều, chị nhìn chú tôi nghiêm khắc như thế thì biết rồi đấy. Tôi thấy chị quen tùy hứng rồi, chưa chắc có thể chịu đựng được nhà họ Bạch...”
Cố Yên tới gần, cô ấy sợ đến mức liên tục lùi về sau, cuối cùng đụng vào vách tường.
“Cô đang khuyên tôi chia tay với anh cô sao? Đây lại là chứng bệnh tâm lý quấy phá của cô sao? Cô nghĩ tôi cướp anh cô đi rồi, cô sẽ không còn người thân nhất nữa sao?”
“Có thể a... nhưng tôi thật sự cảm thấy cô nên suy nghĩ suy nghĩ, anh tôi... con người này thật sự không phải chị...”
Bạch Thư Hân nắm chặt nắm đấm, cô ấy biết mình điên rồi mới có thể nói ra những lời này, thế mà cô ấy lại khuyên bọn họ chia tay.
Đáng ra cô nên hào phóng tác thành, nhưng mà vừa nãy lúc nghe thấy chú khuyên bọn họ sớm kết hôn, trái tim cô như bị vỡ ra vậy, đau đến nỗi khó có thể hô hấp.
Cô không dám tin về dáng vẻ Lệ Nghiêm kết hôn, cô dâu của anh không phải là mình.
Sau này, Lệ Nghiêm sẽ quay xung quanh người phụ nữ khác và sẽ có con của bọn họ.
Vừa nghĩ tới những điều này, cô ấy có thể gặp ác mộng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh đầm đìa, sau đó cả đêm không ngủ nổi.
Cô ấy khủng hoảng bất an, cô ấy không làm được tiêu sái như vậy!
Cô ấy đã đánh giá cao chính mình, cũng đánh giá thấp tình cảm mà cô ấy dành cho Lệ Nghiêm.
Nồng đậm hơn cả yêu, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
Sắc mặt cô ấy tái mét, trên trán toàn là mồ hôi.
Cô ấy nói năng không lưu loát, run rẩy.
Cô ấy cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Cố Yên, sợ cô ấy nhìn ra điều gì đó.
Cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ trên đỉnh đầu, phảng phất như muốn xuyên thủng mình vậy.
Bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng của Cố Yên.
“Có phù hợp hay không, không phải cô nói là được, Lệ Nghiêm nói mới tính.” “Tôi kính cô là em gái của anh ấy, tôi nhún nhường cô ba phần, nhưng cô cũng đừng quá đáng quá, cô đừng hòng giam cầm anh ấy cả đời, nếu không đừng trách Cố Yên tôi không khách khí!”