Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 177: Chương 177: Gặp người lớn




Lần này, Cố Gia Huy đã quyết tâm thật, cơm tối chưa có ăn, cắm đầu ở trong thư phòng, bây giờ đã mười giờ rồi mà anh vẫn chưa đi ra.

Cô đã đến cửa thư phòng xin vài lần, nhưng Cố Gia Huy vẫn không để ý đến mình.

Cuối cùng, cô bị buộc đến đành chịu: “Cố Gia Huy... tôi đã tự kiểm điểm sâu sắc về lỗi lầm của mình rồi, đúng là vấn đề của tôi, tôi nhất định sẽ chịu khó học tập, anh nói gì tôi cũng đồng ý với anh, anh đừng nhốt mình ở trong đó nữa, anh ăn chút gì đó đi được không?”

“Em chắc chứ?”

Trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp của Cố Gia Huy, còn mang theo nghi ngờ nồng đậm nữa.

Tất nhiên là Hứa Minh Tâm không muốn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, cô cũng biết kế hoãn binh đó được không hả!

“Ừ ừ, trước tiên anh ra ăn cơm đi, ăn xong cái gì cũng dễ nói chuyện.”

Cô vừa dứt lời, Cố Gia Huy mở cửa cho cô vào, cô không kìm được thở dài nhẹ nhõm.

“Tôi đã bảo dì để lại những món ngon nhất cho anh rồi đấy, anh mau ăn đi, bụng đói làm việc rất hại cho cơ thể.”

“Ngày mai tôi sẽ cho thầy giáo dạy thêm tới.”

À...

Cái đề này thật trầm trọng nha.

“Cố Gia Huy, tôi là sinh viện, sinh viên đều hy vọng kỳ nghỉ của mình càng ngày càng nhiều.” Cô định dùng tình cảm lay động ý chí của anh.

“Thân là gia trưởng thì đều hy vọng thành tích của con cháu mình càng ngày càng tốt.”

Hả?

Sao câu này nghe cứ quái quái thế nhỉ, nhưng cô lại không thể phản bác?

Gặp quỷ!

“Ay ya...” Hứa Minh Tâm bi ai bật ra tiếng, cô ôm đầu rồi nói: “Đầu tôi đau, có khả năng miệng vết thương nứt ra rồi, tôi nghĩ tôi cần phải nhập viện tiếp...”

Hứa Minh Tâm còn chưa nói xong, sắc mặt của Cố Gia Huy bỗng trở nên khó coi, anh ôm bụng.

“Anh... anh sao vậy?” Hứa Minh Tâm lo lắng hỏi.

“Đau dạ dày, bị em làm tức giận.”

Hứa Minh Tâm hiểu ra ngay, chiêu này cũng không dùng được.

Cố Gia Huy học nhanh thật đấy, anh toàn dùng cách của cô đấu lại cô, hồ ly xảo quyệt, quả nhiên là gian thương!

Hứa Minh Tâm thở ra một hơi, cam chịu số phận nói: “Thôi bỏ đi bỏ đi, nói cũng nói không lại anh, đánh cũng đánh không lại anh, tôi nhận thua. Anh là đại lão, anh nói gì thì là cái đó, tôi ngoan ngoãn làm theo là được chứ gì.”

“Đi lấy hoa quả xin lỗi của em đến đây, tôi còn chưa có ăn đâu.”

Cố Gia Huy mỉm cười nói, anh đã mò rõ chiêu số của cô gái nhỏ từ lâu rồi.

Không có sách lược vẹn toàn, thì sao anh dám chắc cơ chứ?

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, tâm tình cũng đã tốt lên nhiều.

Kế tiếp là những ngày tháng khổ không thể tả của Hứa Minh Tâm, ngày ngày học bù, hơn nữa còn là ở dưới mí mắt của Cố Gia Huy nữa.

Cố Gia Huy biết, một khi mình đi ra ngoài, chắc chắn Hứa Minh Tâm sẽ chơi trò bịp bợm. Thế là anh dứt khoát đưa cô đến văn phòng, trực tiếp trông coi.

May mà trong tập đoàn còn có Bạch Thư Hân, cô có thể gặp cô ấy vào lúc nghỉ trưa, biểu đạt một chút phiền muộn.

Trong tập đoàn cũng có tin đồn, mọi người đều suy đoán quan hệ của bọn họ.

Có người nói chỉ là chú cháu đơn thuần, lại có người nói trông giống bạn trai bạn gái.

Nhưng vẫn chưa chắc chắn, bọn họ cũng chỉ có thể nghị luận bí mật thôi.

Hôm nay, lúc cô đang học bù thì Cố Yên đến, trên mặt nở nụ cười, dáng vẻ tràn ngập vui tươi.

“Vui thế à? Có liên quan đến Lệ Nghiêm?”

Cố Gia Huy liếc mắt một cái là đoán ra ngay.

Cố Yên gật đầu: “Em đã dẫn Lệ Nghiêm về nhà ra mắt rồi, ngày mai chú anh ấy cũng từ nơi khác trở về, cho nên anh ấy định đưa em về nhà, gặp mặt gai trưởng. Lúc đầu, thời gian nghỉ của chúng em đến tháng một là kết thúc rồi, nhưng chúng em suy nghĩ đến việc đính hôn, cho nên đã lùi lại đến năm sau rồi.”

“Nếu các em có thể kết hôn sớm một chút, anh càng vui mừng.”

“Kết hôn là việc lớn, không thể gấp gáp được, em muốn chuẩn bị thật tốt. Hiện tại thời gian ngắn quá, em lại không muốn ủy khuất chính mình, cả đời con gái có khi chỉ có một lần này thôi, em không thể để lại tiếc nuối!”

Cố Yên nói, mặt cô ấy tươi như hoa, xem ra là rất vui vẻ.

Có thể tu thành chính quả với người mình yêu, tất nhiên là chuyện hạnh phúc nhất rồi.

“Anh, em muốn mượn Hứa Minh Tâm một lát, em muốn đi mua vài bộ quần áo mới, để cô ấy xem giúp em.”

Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, ánh mắt cũng trở nên cuồng nhiệt, cô nhìn Cố Yên mà như nhìn thấy Phật tổ, Bồ tát, thần đèn Aladin vậy.

Cố Gia Huy nghe vậy, anh nhíu mày ghét bỏ liếc Hứa Minh Tâm một cái: “Phong cách của các em khác nhau, ánh mắt của cô ấy cũng không tốt, anh có thể cho Khương Tuấn đi cùng em.”

“Anh có thể để Khương Tuấn làm khuân vác cho em, nhưng mua đồ thì thôi nhá, con gái đi cùng nhau có chung đề tài nó chuyện có được không hả!”

“Chỉ có một tiếng, đi sớm về sớm.”

“Em biết rồi!”

Cố Yên đã kéo Hứa Minh Tâm đi, sau khi ra khỏi cửa, Hứa Minh Tâm hận không thể ôm ôn cô ấy một cái, nhưng lại bị Cố Yên ngăn lại.

“Nhìn cô bị chồng quản nghiêm kìa, đến mức đấy à? Cô sợ anh ba tôi đến thế cơ á?”

“Anh ba cô lộ số quá sâu, những mánh khóe mà tôi biết, anh ấy đã học được hết rồi, thế mà lại còn bắt chước làm theo, phải lại dùng lên người tôi. Tâm tư đàn ông, như kim dưới đáy bể!”

Cố Yên nghe thấy vậy thì không kìm được bật cười.

Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm, mới có thể khiến anh cô ấy hao tâm tổn trí nhọc nhằn đối phó như vậy.

Người khác, anh còn chẳng thèm liếc đến một cái, càng đừng nói đến chuyện tiêu tốn nhiều tâm tư như vậy.

Cố Yên chọn vài bộ quần áo, cô ấy còn mua một ít quà và cũng mau cho Bạch Thư Hân một ít nữa.

Cô ấy tò mò hỏi: “Cô có biết Bạch Thư Hân và Lệ Nghiêm không?”

“Thư Hân rất ít nhắc tới, nhưng cũng có nhắc đến một ít.”

“Anh em... bọn họ, thế nào?”

Cô ấy tò mò hỏi.

“Trước đây, quan hệ không tốt lắm, Thư Hân nói nhà họ Bạch áp lực quá lớn, tất cả đều phải tòng quân gì gì đó, nhưng bác sĩ Lệ đã gánh vác rất nhiều, chỉ vì để cậu ấy có thể sống cuộc sống tự do vui vẻ. Cậu ấy luôn cảm thấy mình đã liên lụy bác sĩ Lệ, cho nên cậu ấy rất tự trách và áy náy, cậu ấy cũng muốn đẩy bác sĩ Lệ ra.”

“Thế à, thì ra chỉ là tự trách và áy náy, xem ra tôi đã nghĩ nhiều rồi...”

Cố Yên thở phào một hơi, cô ất càng nhìn hai anh em Lệ Nghiêm và Bạch Thư Hân, cô ấy càng cảm thấy không thích hợp.

Cô ấy cũng là phụ nữ, kiểu ánh mắt nhìn về phía người đàn ông mình yêu đó, chỉ có mình hiểu được.

Nhưng mà lúc cô ấy nhìn Bạch Thư Hân, vậy mà cô ấy cũng cảm thấy ánh mắt của cô ấy quen thuộc.

Loại ánh mắt này...

Giống như là lưu luyến khắc sâu nhìn người đàn ông mà mình yêu.

Mặc dù đã ẩn nhẫn, cũng có lúc để lộ ra.

Cố Yên quanh năm ở quân đội, cũng không quá hiểu phụ nữ, cô ấy cũng không dám suy nghĩ sâu xa.

Bây giờ cô ấy đã hỏi Hứa Minh Tâm rồi, nói bóng nói gió mới thoáng yên tâm.

Quả nhiên là cô ấy nghĩ nhiều rồi.

Sao có thể chứ?

Anh em ruột thì không có khả năng đâu!

...

Ngày hôm sau, Lệ Nghiêm lái xe đến đón cô ấy, cô ấy xách một hộp quà nho nhỏ, bên trong là lá trà nổi tiếng và quý giá.

“Sao còn mang theo đồ vậy? Em đi tay không, bọn họ cũng vui lắm đó.”

“Vốn dĩ là em mua nhiều hơn cơ, nhưng bố em bảo lần đầu tiên con gái đến nhà đằng trai, mang nhiều đồ quá sẽ làm cho người ta hiểu nhầm em dính vào, cho nên em mang nhẹ một chút. Sau này lại tặng dần, em còn mua quần áo cho Thư Hân đấy, em đoán là cô ấy sẽ thích.”

“Em vất vả rồi.”

Lệ Nghiêm nắm chặt bàn tay nhỏ của cô ấy.

“Không vất vả, chỉ cần có thể thuận lợi ở cùng anh, thì cái gì cũng tốt hết. Đi thôi, em hơi căng thẳng rồi đấy.”

“Đừng sợ, anh ở đây.” Bốn chữ ngắn ngủi, làm cho trái tim của Cố Yên thoáng bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.