Hứa Minh Tâm liếc nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng mình, trong mắt cô thầm hiện lên vẻ biết ơn sâu sắc.
Trái tim cô dường như có một dòng suối nước nóng dịu nhẹ đang chảy qua, lan tỏa khắp cơ thể, ấm áp và êm dịu.
Cô biết rằng nếu để Cố Gia Huy nhìn thấy cảnh cô chịu ấm ức, anh chắc chắn sẽ nổi đùng lên và đòi lại công bằng cho cô.
Nếu Cố Gia Huy thẳng thắn như thế, cô đương nhiên cũng không thể thua kém anh được, cô phải mạnh mẽ hơn chút!
Sự bất bình mà cô phải chịu đựng ngày hôm qua thực sự là có thể giải quyết bằng đúng một cái tát tay sao?
Bây giờ chỉ cần cô tát lại, đó cũng được coi là một cách xử lý rất nhẹ nhàng.
Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Sau cái tát đó, cả hai chúng tôi đều rất rõ. Những chuyện trước đây, tôi không tính toán với cô ta nữa. Nhưng kể từ giây phút này trở đi, Hứa An Kỳ đối với tôi thế nào, tôi sẽ đối lại với cô ta như thế; cô ta muốn chơi đùa với tôi vậy thì tôi cũng không ngại chơi lại với cô ta đâu!”
Đôi tay nhỏ bé của cô nắm chặt thành nắm đấm, cô phải mất rất nhiều sức lực mới có thể thốt ra được những câu nói như này.
Điều này có nghĩa là trong tương lai, bất kể là bản thân cô ở trong hoàn cảnh nào, dù tốt hay là xấu, cô cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho Hứa An Kỳ một cách dễ dàng nữa.
Đúng lúc này, đôi bàn tay to lớn, ấm áp của Cố Gia Huy bỗng nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô liếc nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm của Cố Gia Huy cũng lặng lẽ rơi trên người cô, ánh mắt đó bằng một sức mạnh kỳ diệu nào đó khiến cô cảm thấy an toàn vô cùng.
Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, mọi nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên tan biến đi hết.
“Hứa An Kỳ, món nợ lần này của chúng ta nhất định phải thanh toán cho xong.”
“Nợ cái gì mà nợ, tôi không hiểu ý cô! Mẹ, mẹ giúp con với, con nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì?”
“Văn Mạnh!” Trần Hiểu Vân cau mày kêu lên, bà ta không biết làm gì khác ngoài việc cầu cứu người nhà.
Hứa Văn Mạnh cảm thấy khó xử vô cùng, ông ta định nói cái gì đó để chuộc lỗi, nhưng khi chạm phải ánh mắt vô tình của cố Gia Huy, ông ta nhất thời sửng sốt, sống lưng bỗng cảm thấy lạnh toát.
Ông ta cũng biết rằng muốn hoà hoãn vấn đề kia là điều không thể.
Nếu như Hứa An Kỳ ngoan ngoãn nhận cái tát này, chuyện này coi như là giải quyết xong.
Nếu cô ta không chịu, Cố Gia Huy tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng.
Hứa Văn Mạnh lực bất tòng tâm, ông ta chỉ còn cách kéo Hứa An Kỳ ra trước mặt Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm lúc này vội vã hoảng sợ, cô ta hét toáng lên: “Làm sao mà con có thể để con khốn đó đánh con được! Con sau này kiểu gì cũng là mợ Cố, tại sao con phải sợ cái tên Cố Gia Huy đó, anh ta chẳng phải chỉ là một con quái vật xấu xí hay sao!”
“Láo xược! Cậu ta dù gì cũng trên con một bậc, làm sao con có ăn nói hàm hồ như thế được!”
“Con không nói sai! Anh ta là con quái vật xấu xí, đợi khi nào con kết hôn với Cố Tử Vị, việc đầu tiên con làm chính là đuổi bọn họ ra khỏi gia đình nhà họ Cố…”
Hứa An Kỳ chưa kịp mắng xong thì ngay lập tức đã bị Hứa Minh Tâm giáng một cái tát thật mạnh vào mặt.
Lời sau chưa kịp thốt ra thì ngay lập tức bị chặn lại. Hứa An Kỳ ngơ ngác nhìn cô, rõ ràng là cô ta vẫn còn choáng váng, bàng hoàng vì cái tát vừa rồi.
Điều đặc biệt là khi đối diện với ánh mắt của cô ta, Hứa Minh Tâm không hề tỏ ra yếu đuối một chút nào.
Cô ta nói cô thế nào cũng được, hay việc cô ta không chịu đựng được mẹ cô, cô đều có thể nhẫn nhịn được.
Nhưng bất cứ ai động đến hay bới móc vết sẹo của Cố Gia Huy, cô chắc chắn sẽ không để yên.
Hứa An Kỳ mất một lúc mới định thần lại được, lúc sau cô ta như phát điên, vội vàng lao thẳng tới chỗ Hứa Minh Tâm.
May mắn thay, thị giác của Cố Gia Huy khá nhạy bẹn, chỉ trong giây lát, anh đã kịp ôm trọn cô vào lòng mình.
Hứa An Kỳ cứ thế lao thẳng vào không trung và ngã bịch xuống đất một cách bi thảm.
Cô ta tức điên, định lao tiếp tới chỗ cô thì ngay lập tức bị Hứa Văn Mạnh chặn lại, ông ta nhờ mấy người hầu đưa Hứa An Kỳ đi chỗ khác.
Sau đó, ông ta vội vàng xin lỗi cô, đồng thời cũng tự trách thầm đứa con gái hồ đồ, hỗn láo của mình.
Cố Gia Huy sau khi kiểm tra và đảm bảo Hứa Minh Tâm không sao, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng nhẹ nhàng lắc đầu, ra ý với anh rằng mình vẫn ổn.
Cố Gia Huy yên tâm, ôm chặt cô vào lòng. Anh liếc nhìn Hứa Văn Mạnh với ánh mắt không mấy thiện cảm, nói: “Nếu còn có lần sau, một cái tát cũng không đủ để giải quyết mọi chuyện đâu. Tuy Cố Gia Huy tôi không có tư cách, địa vị gì trong nhà họ Cố, nhưng nhà họ Hứa các người cũng chẳng phải cao sang gì, tôi khinh!”
“Hứa Minh Tâm là người phụ nữ của tôi, ai dám động vào cô ấy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Cố Gia Huy lạnh lùng nói, khí thế anh toát ra tưởng chừng có thể thiêu đốt mọi vật xung quanh.
Trái tim Hứa Văn Mạnh khẽ run lên, ông ta lập tức ngoan ngoãn đồng ý với yêu cầu của anh. Cố Gia Huy xoay người đưa Hứa Minh Tâm rời đi. Đóng cánh cửa lại, cô cảm giác những gì vừa xảy ra hệt như một giấc mơ vậy, một giấc mơ kỳ lạ.