Mặc dù Hứa Minh Tâm đã lên xe nhưng cô vẫn chưa kịp hoàn hồn với những gì đã xảy ra.
Cố Gia Huy kinh ngạc nhìn cô, không khỏi cất lời nói: “Em sợ à?”
Hứa Minh Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, thân hình nhỏ bé của cô đột ngột ngả về phía trước, ôm chặt lấy anh.
Cơ thể Cố Gia Huy phút chốc trở nên cứng đờ, mãi lúc sau anh mới định thần lại. Anh nhẹ nhàng đặt bàn tay to lớn của mình lên lưng cô, tay kia khẽ luồn qua mái tóc, vỗ về chiếc đầu nhỏ của cô.
“Lúc nãy, em làm tốt lắm!”
“Cố Gia Huy, cảm ơn anh vì tất cả, tôi thực sự rất cảm động.”
Sống mũi cô có chút hơi cay cay, cô thật sự muốn khóc nhưng vẫn cố chấp kìm nén nước mắt vào lòng, không để cho anh nhìn thấy.
Cô từ trước đến nay không phải là một người hay khóc cho dù cô hay bị Hứa An Kỳ bắt nạt.
Không phải là cô ngậm bồ hòn làm ngọt, mà cô biết bản thân mình không thể chống cự lại, nếu cô kháng cự lại cô ta chắc chắn mình sẽ thiệt thòi hơn rất nhiều.
Cứ thế, cô đã quen với sự nhẫn nhục và ước mơ thoát khỏi căn nhà này cứ nhe nhóm dần trong trái tim cô.
May mắn thay, cuối cùng cô cũng đã thực hiện được giấc mộng đó. Người đàn ông trước mặt cô không chỉ yêu thương, bảo vệ cho cô mà còn đem lại cho cô sự ấm áp mà trước nay cô chưa từng biết tới.
Cô cảm thấy… cô có một ngôi nhà, một ngôi nhà để về, nơi có Cố Gia Huy và cô.
“Con bé ngốc này, em là vợ chưa cưới của tôi. Tôi đường đường là một người đàn ông, tôi không bảo vệ em thì bảo vệ ai đây?”
“Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều. Cố Gia Huy, chúng ta hãy sống thật tốt, được không? Đợi đến khi nào tôi tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn, lúc đó tôi sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất của anh!”
“Được!”
Khi Cố Gia Huy nghe được những lời này, đột nhiên anh cảm thấy trái tim mình như có một làn gió ấm áp thổi nhẹ qua, cuốn đi hết mọi buồn lo trong lòng anh.
Làn gió xuân ấm áp ấy đã thổi bay cái giá băng, lạnh lẽo trong con người anh… phải, chính xác là như vậy.
Anh vỗ về nhẹ nhàng cơ thể cô, nói: “Tôi đưa em tới trường trước, buổi tối tôi đến đón em đi ăn nhé.”
“Dạ vâng.”
Cô vội vàng quay trở lại trường học. Hôm nay Bạch Thư Hân không tới trường bởi cô ấy đang đi thực tập.
Lớp phấn được phủ trên mặt cô để che đi những dấu tay kia, trông chúng rất tự nhiên, tựa hồ như không có vết gì.
Trời dần ngả tối, lúc này Cố Gia Huy lái xe tới đón Hứa Minh Tâm.
Cô tưởng là anh sẽ đưa cô về nhà ăn cơm, nhưng không ngờ anh lại dẫn cô ra ngoài ăn.
Cố Gia Huy chọn ngồi ở một góc thay vì chọn phòng riêng để ăn.
Hứa Minh Tâm không khỏi có chút lo lắng, cô sợ bọn họ lại nói ra nói vào về mình.
Lời nói như con dao hai lưỡi, nó có thể làm tổn thương người khác một cách dễ dàng.
Cô xin phép vào nhà vệ sinh trước và nhờ Cố Gia Huy gọi đồ ăn, món nào cũng được vì cô không phải là người quá kén ăn.
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, bỗng Hứa Minh Tâm nghe được cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ ở bàn bên cạnh.
Cho dù bọn họ đã cố tình hạ thấp tông giọng nhưng cô vẫn có thể nghe được đại khái đôi chút.
“Ê, cậu nhìn người đàn ông ở bàn bên cạnh mà xem, trông anh ta đáng sợ quá!”
“Ngoại trừ nửa khuôn mặt đó thì trông các chỗ khác cũng ổn áp phết. Mặc áo vest, đi giày da, nhưng thật đáng tiếc là…”
“Đúng, mỗi tội trông xấu xí, kiểu gì cũng không ai lấy anh ta cho mà xem. Nhưng mà nhìn anh ta có vẻ cũng không còn trẻ…”
Một trong số họ chưa kịp dứt lời, Hứa Minh Tâm đã ngay lập tức xuất hiện.
Cô ôm lấy Cố Gia Huy từ phía sau lưng, nói rõ từng câu từng chữ: “Anh yêu, em vừa thấy ở đằng kia có nước ép trái cây, em muốn uống nước xoài ạ.”
Cố Gia Huy nghe xong, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một vòng cung đẹp đẽ. Anh đương nhiên là nghe thấy những lời bàn tán đó, anh vốn định mặc kệ nhưng không ngờ là Hứa Minh Tâm không chịu ngồi im khi thấy bản thân anh chịu uất ức.
Cô vợ nhỏ này quả thực là rất đáng yêu, đúng không?
“Ừ, anh đã đặt cho em rồi.”
“Đúng là chỉ có mình anh là hiểu em nhất í, yêu anh quá!”
Hứa Minh Tâm thơm nhẹ lên má anh, giọng nói cô to và rõ ràng, khiến ai nấy không khỏi ngoái đầu nhìn theo.
Hai người phụ nữ ở bàn bên cạnh kinh ngạc rớt quai hàm, chiếc thìa trên tay bọn họ bỗng rơi cạch một phát xuống đĩa.
Vừa rồi bọn họ còn đang bàn luận, người xấu thế kia khó mà tìm được đối tượng. Ai ngờ, anh không những không tìm được mà còn lấy được một cô vợ nhỏ xinh xắn?
Hứa Minh Tâm hôm nay diện một chiếc áo phông hoạt hình đi kèm với chiếc quần yếm denim, bên dưới là một đôi giày màu trắng, để lộ mắt cá chân.
Tóc cô búi cao, để lộ ra vầng trán mịn màng, trắng sáng.
Khuôn mặt xinh xắn dễ thương, đường nét tinh xảo, thoạt nhìn còn tưởng đây là một tinh linh nhỏ bé.
Trời ơi… Cô gái đó không phải là quá đẹp hay sao?
Hứa Minh Tâm cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, lúc này trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm một cái. Cô gắp một miếng thịt lợn chua ngọt đưa tới miệng Cố Gia Huy nói: “Anh yêu, nào há miệng ra, em bón cho anh ăn!”