“Lệ Nghiêm, chúng ta kết hôn sớm chút có được không?”
“Chẳng phải em cảm thấy bây giờ là quá gấp, em còn muốn chuẩn bị thêm một thời gian nữa sao? Anh cũng nghĩ rằng, không thể để em ủy khuất.”
“Nhưng mà...”
“Anh đã bàn bạc với chú về việc đám cưới, tuyệt đối sẽ không để em chịu thiệt thòi, em chỉ cần yên tâm chờ gả cho anh là được.”
Lệ Nghiêm ngắt lời cô ấy.
Cô ấy há miệng, muốn nói gì đó, nhưng sau khi do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói gì hết.
Nếu... tình cảm Lệ Nghiêm dành cho mình không đủ kiên định, thì dù bây giờ kết hôn cũng vô tích sự.
Nếu anh ta yêu mình sâu đậm, không cần nghi ngờ, vậy thì... lùi một năm lùi hai năm thì có sao?
Rốt cuộc cô ấy không tin bản thân mình, hay là không tin anh ta đây?
Nếu thật sự không có sự tin tưởng... vậy thì sớm muộn gì đoạn tình cảm này cũng có ngăn cách.
“Em tin anh.”
Cô ấy nói rõ ràng, từng chữ âm vang.
Cô ấy chỉ có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng người đàn ông trước mặt, tin tưởng anh ta sẽ không phụ lòng mình và sẽ cho cô ấy một hôn lễ thế kỷ.
Buổi trưa, bọn họ đi ăn cơm, sau đó Lệ Nghiêm đưa cô ấy về biệt thự.
Tâm trạng của cô ấy có hơi không tốt, mặt mày ủ rũ.
Hôm nay, Cố Gia Huy ở nhà nghỉ ngơi, cho nên phòng học của Hứa Minh Tâm cũng chuyển từ phòng làm việc về nhà.
Cô thấy Cố Yên ngơ ngẩn như trên mây thì không khỏi lo lắng: “Yên Yên, cô sao vậy?”
“Không... không sao...”
Cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười.
Dáng vẻ này nào có giống không sao cơ chứ?
Cô vội vàng đỡ cô ấy ngồi xuống, sau đó rót một cốc nước.
Cô đang chuẩn bị đi gọi Cố Gia Huy xuống, thì lại bị Cố Yên cản lại.
“Không cần đâu, chẳng qua là tôi bị thương nên hơi khó chịu thôi mà. Tôi nghỉ ngơi một lát là được, cô làm xong bài tập rồi à?”
“Vẫn còn một ít nữa, thế cô nằm đây đi, tôi đi lấy tấm chăn cho cô.”
“Minh Tâm...”
Cố Yên bỗng gọi cô lại.
“Sao vậy?”
“Nếu như có một ngày, tôi và Bạch Thư Hân đứng ở vị trí đối lập, mâu thuẫn rất gay gắt, cô sẽ chọn giúp ai?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này thì nhíu chặt chân màu, sao hai người họ lại xảy ra mâu thuẫn gay gắt cơ chứ?
Nếu như Cố Yên cưới bác sĩ Lệ, vậy thì không phải Bạch Thư Hân là em chồng của cô ấy sao?
Hứa Minh Tâm còn đang nghi hoặc thì Cố Yên đã có chút mệt mỏi, cô ấy khoát tay: “Tôi thuận miệng hỏi thôi, cô đi lấy giúp tôi cái chăn đi.”
“Ò ò.”
Hứa Minh Tâm vội vàng đáp.
Cô không chỉ lấy chăn, cô còn lấy rất nhiều đồ ăn vặt kích thích vị giác nữa. “Nếu cô có chuyện gì không vui, thì phải nói cho chúng tôi biết đấy, chúng tôi có thể nghĩ cách giúp cô. Ngẫm lại thì thế giới này thật nhỏ bé, cô là em chồng tương lai của tôi, Bạch Thư Hân là em chồng tương lai của cô. Còn tôi và Bạch Thư Hân lại là bạn thân, còn Lệ Nghiêm và Cố Gia Huy lại là huynh đệ. Đúng là đúng với một câu nói
, không phải người một nhà, không vào chung một cửa.”
“Vậy sao? Nhưng có khi là cửa sinh, có khi là cửa tử...”
Cố Yên bi thương nói, giọng nói trầm thấp khàn khàn, trong lúc nhất thời Hứa Minh Tâm chưa có nghe rõ.
“Tôi phải về rồi, đừng nói với anh ba là tôi đã tới.”
Lúc đầu, cô ấy tính tìm người kể tâm sự trong lòng, nhưng làm sao cô ấy có thể nói ra đây.
Rốt cuộc vẫn phải tự nuốt xuống.
Cô ấy đã tìm hacker, hack camera theo dõi rồi xóa sạch băng ghi hình đó trong camera đi.
Cô ấy đã xóa sạch mọi bằng chứng, coi như chuyện này đã trôi qua triệt để và sẽ không nhấc lên sóng gió nữa.
Hứa Minh Tâm nhìn theo bóng lưng của Cố Yên đang đi ra ngoài, đột nhiên cô rất đau lòng.
Trước mặt cô, Cố Yên lúc nào cũng là cô gái tùy ý phóng khoáng, tinh thần phấn chấn, nhưng bây giờ... sao lại trở nên trầm lặng chứa đầy tâm sự như vậy?
Cố Yên đi đến cửa, không ngờ Hứa Minh Tâm bất ngờ chạy tới, ôm mình một lát.
“Sao...” Cố Yên hơi ngạc nhiên.
“Không biết vì sao, trực giác của tôi nói cho tôi biết, hiện tại cô rất yếu đuối rất khổ sở, cần tìm một người ôm một cái. Mặc dù tôi không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi muốn cho cô một cái ôm. Cô không một mình, anh trai cô, ông cụ, và cả tôi... đều ở sau lưng cô.”
Cố Yên nghe thấy những lời này, trái tim hung hăng run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cô ấy ôm chặt Hứa Minh Tâm, kìm chế khóc, nước mắt tùy ý rơi xuống.
Trong lòng cô ấy... thật sự rất đau khổ rất đau khổ, hơn nữa là kiểu người câm ăn phải hoàng liên(vị thuốc đông y, có vị đắng), có nỗi khổ không nói ra được.
“Khóc ra là tốt rồi, đừng kìm nén ở trong lòng, tôi đưa cô đi giải tỏa áp lực nhé.”
Hứa Minh Tâm kéo Cố Yên lên xe, đi thẳng đến quán đồ ngọt.
Cô đã chọn rất nhiều bánh ngọt, rồi đặt ở trước mặt Cố Yên.
“Cái này? Giải tỏa áp lực hả?”
“Cô thử đi.”
Cô nhìn Cố Yên với ánh mắt tràn ngập mong chờ.
Cố Yên nửa tin nửa ngờ, cô ấy nếm thử một miếng, rất ngọt rất ngấy, nhưng cô ấy lại không nỡ đặt xuống.
Toàn bộ đắng chát bay ra đầu lưỡi đã bị vị ngọt phủ lên.
Cố ấy nhét một cái bánh ngọt vào miệng, vừa ăn vừa rơi lệ đầy mặt.
Hứa Minh Tâm nhìn dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng hết sức đau lòng.
Trước đây cô cũng như thế, vừa ăn vừa khóc, cho nên cô biết loại tư vị này rất khó chịu.
Hứa Minh Tâm cũng bắt đầu ăn, cô cũng không vui rồi.
Chẳng mấy chốc, bánh kem đã bị ăn hết, không ngờ Cố Yên lại mua thêm mấy cái nữa.
“Đừng ăn nữa... ăn nhiều sẽ mập đó.”
“Nhưng mà.. ở đây vẫn rất đắng rất đắng, phải làm sao?”
Cố Yên chỉ vào trái tim của mình, hai mắt đỏ bừng, nước mặt lượn vòng nhìn mình.
“Cô sẽ không nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì, đúng không.”
Cố Yên gật đầu: “Không chỉ cô, tôi không thể nói cho ai hết.”
“Nỗi khổ không thể nói ra là đau khổ nhất. Cô thử khóc to lên xem, giống như trẻ con ấy, khóc kiểu khóc thét lên ấy. Khóc một hồi là ổn.”
“Nhưng mà tôi không thét được...”
“Mỗi người đều có lần đầu mà? Nếu cô cảm thấy kiểu khóc oa oa đó mất mặt thì tôi có thể che mặt cô lại.”
Cố Yên nghe vậy thì vừa muốn khóc vừa muốn cười, cô ấy khẽ cụp mắt, nước mắt từ từ rơi xuống.
Đầu tiên, bả vai của cô ấy run run, sau đó là nức nở, sau đó âm thanh dần vang ra.
Cuối cùng Cố Yên ghé vào trên mặt bàn, oa một tiếng đau khổ khóc ra.
“A...”
Tiếng khóc của cô ấy rất khàn, giống như là đau khổ cất giấu thật sâu vậy.
Hứa Minh Tâm cũng làm được gì, cô chỉ có thể ở bên cạnh yên lặng vuốt lưng cho cô ấy.
Người xung quanh nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường, lần này Hứa Minh Tâm không keo kiệt nữa, cô thẳng tay bao luôn cả quán, để cho cô ấy tha hồ khóc.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Cố Yên đã khóc hai mươi phút rồi, hai mắt cũng sưng húp rồi.
Cô ấy lau nước mắt, thở ra một tiếng một dài, đúng là đã thoải mái hơn vừa nãy nhiều rồi.
“Tốt hơn chút nào không?”
“Tôi muốn uống rượu, tôi dẫn cô đi uống rượu nhé.”
Tâm trạng của Cố Yên đã tốt hơn nhiều, cô ấy khí phách vỗ vai Hứa Minh Tâm.
Cô sợ đến mức run lẩy bẩy, xua tay lia lịa: “Không được, anh cô sẽ đánh gãy chân tôi mất!”
“Tôi che cho cô, anh ấy dám! Cùng lắm thì để bố tôi ra mặt, để bố tôi xả giận cho cô.”
“Thật sao? Cô khẳng định là có thể che cho tôi chứ?”
Hứa Minh Tâm yếu ớt nói.
“Tất nhiên rồi.”
Sau đó, Cố Yên và Hứa Minh Tâm kề vai sát cánh đi đến quán bar.
Buổi chiều, quán bar đã bắt đầu kinh doanh, quán cũng dần náo nhiệt lên.
Đây là quán bar tương đối sa hoa, không có nhiều rồng rắn hỗn tạp, người đến đây phân nửa là những nhân vật có máu mặt. Tất nhiên, cũng có loại phục vụ, để cho người tiêu khiển.