Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 183: Chương 183: Tương cứu trong lúc hoạn nạn




Cô ấy không muốn đi khỏi đây, hiếm lắm mới có dịp anh ta trở về, cô ấy còn chưa kịp ngắm nhìn anh ta thật kỹ, đã phải rời đi...

“Tôi... có thể không đi có được không, chẳng nhẽ không có biện pháp điều hòa khác sao?”

“Đủ rồi!”

Cố Yên sắp sụp đổ rồi, thậm chí cô ấy còn không khống chế được cảm xúc mà quăng hết đồ trên mặt bàn xuống đất.

Thủy tinh rơi xuống sàn nhà, phát ra một tiếng giòn rụm, gõ vào lòng người.

Bạch Thư Hân giật mình, vội vàng lùi về sau.

Bước chân Cố Yên lảo đảo, cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.

Lòng bàn tay chạm vào mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, máu tươi đã ngấm ra.

Nhưng mà cô ấy như không cảm nhận được đau đớn vậy.

“Tay của chị...”

Bạch Thư Hân muốn tiến lên xử lý miệng vết thương cho cô ấy, nhưng lại bị cô ấy quát lại.

“Đừng qua đây, cô làm tôi thấy đáng sợ. Ham muốn chiếm hữu của cô quá mạnh, tình yêu của cô cũng quá ích kỷ...”

“Tôi... nếu như là chị, chị có thể thoải mái buông tay không? Anh ấy là người đàn ông mà tôi đã yêu nhiều năm, tôi và anh ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, loại tình cảm này, chị có hiểu không?” “Đúng, thời gian hai người ở cùng nhau nhiều hơn tôi, ngay từ đầu hai người đã là quan hệ anh em thâm căn cố đế. Tình yêu của cô, đúng là rất sâu nặng rất sâu nặng. Nhưng bây giờ, cái mà cô gọi là tình yêu đã uy hiếp đến anh ấy. Cô đi nói cho Lệ Nghiêm biết đi, cô nói cho anh ấy biết cô yêu anh ấy, cô xem xem anh ấy có thể

nắm tay cô không!”

“Lệ Nghiêm cương trực công chính, trong mắt không dung được hạt cát. Chỉ cần cô chọc thủng tầng giấy mỏng đó, anh ấy sẽ lâm vào vực sâu vạn trượng.”

“Cô luôn suy nghĩ cho bản thân cô, lẽ nào cô muốn vì tình yêu của cô, hy sinh Lệ Nghiêm sao? Lệ Nghiêm không ở bên cô được đâu, rốt cuộc cô có hiểu không vậy.” “Chính vì tôi hiểu, cho nên chị hoàn toàn không thể hiểu được nỗi đau của tôi. Chị nói rất đơn giản, tôi rời đi là tốt cho anh ấy, tốt cho chị, nhưng chẳng tốt cho tôi tí nào cả. Cố Yên, chị cũng yêu anh ấy, tôi cũng yêu anh ấy, tôi không thể khoác thêm tội chết. Tôi sẽ không rời khỏi đây, cho dù tôi từ bỏ, tôi cũng muốn

ở cái nơi mà anh ấy có thể chạm tay vào.”

Nội tâm Bạch Thư Hân đã kiên định rồi, cô ấy lùi về sau từng bước một, sau đó nhìn Cố Yên với ánh mắt quật cường.

Những lời này, mỗi một chữ đều như con dao sắc nhọn đâm vào tim cô ấy.

Cố Yên xiết chặt nắm đấm, để mặc mảnh thủy tinh càng ghim càng sâu.

Cô ấy đứng lên khỏi mặt đất, thân hình loạng choạng, suýt thì không đứng nổi.

Máu tươi theo kẽ tay rơi xuống đất, nở ra bông hoa đẹp nhất.

“Bạch Thư Hân, cô hãy ghi nhớ những lời tôi nói ngày hôm nay. Sau này, tôi và cô là địch. Cố Yên tôi thề, một khi cô không để cho tôi, không để cho Lệ Nghiêm sống yên, tôi có theo hết đời cũng sẽ không tha cho cô.”

Lời này, nhấn mạnh từng chữ một, từng từ ngoan tuyệt.

Không có một tia tình cảm nào, giống như vớt ra từ trong địa ngục sâu thẳm vậy.

Bạch Thư Hân nghe vậy, trái tim run lên, sống lưng ớn lạnh.

Cô ấy nhìn Cố Yên chằm chằm, trong mắt đều là lệ khí, mang theo màu thị huyết.

Cô ấy hận mình, hận ánh mắt thù địch nhìn mình.

Mà trong lòng Bạch Thư Hân, cũng chịu giày vò...

Sao sự việc lại biến thành như thế này cơ chứ.

Vào lúc hai người đang căng thẳng, Lệ Nghiêm đẩy cửa đi vào, anh ta nhìn thấy đống hỗn độn dưới sàn nhà.

Anh ta nhìn thấy máu thì lập tức vọt tới đỡ Cố Yên, cưỡng chế mở bàn tay nhỏ của cô ấy ra.

Mảnh thủy tinh vỡ đó đã đâm sâu vào trong thịt, máu tươi đầm đìa.

“Yên Yên, sao lại thế này.”

“Đi, anh đưa em đi bệnh viện. Thư Hân, em tự nấu cơm, anh đi trước đây...”

Anh ta cũng không kịp nhìn Bạch Thư Hân một cái, liền vội vàng đỡ Cố Yên đi ra ngoài.

Anh ta đi đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất, cầm công cụ tới, tự mình tiêu độc khử trùng.

Cố Yên không dám để anh nhìn ra manh mối, cô ấy vẫn cố nén chua xót.

“Sao lại thế này?”

“Em không cẩn thận làm vỡ cốc thủy tinh, lúc dọn dẹp lại để đâm vào tay.”

“Em không phải là người sơ ý như thế mà.”

“Chắc là... nghĩ đến tối qua, nên thất thần.”

Cô mỉm cười, chỉ là nụ cười này về sau có vài phần chua sót.

Lệ Nghiêm nghe thấy vậy thì ngẩn người.

Lần đầu tiên của con gái nên là chuyện khắc cốt ghi tâm.

Nhưng anh ta lại không nhớ gì hết.

Anh ta đã nợ Cố Yên quá nhiều.

“Em đang giận anh à?”

“Không có, em vui còn không kịp đấy chứ. Lệ Nghiêm, anh có yêu em không?”

Cô ấy chưa bao giờ hỏi Lệ Nghiêm câu này, chữ “yêu” này quá nông cạn, cô ấy tin rằng Lệ Nghiêm có thể cảm nhận được tâm ý của mình.

Cô ấy đã giao trái tim mình cho anh ta rồi, cho dù anh ta là một tên ngốc thì cũng có thể cảm nhận được.

Cô ấy nghĩ, giữa bọn họ có tình yêu, vì thế cô ấy chưa bao giờ hỏi.

Nhưng hiện tại...

Cô ấy muốn hỏi và nghe xem anh ta nói như thế nào.

“Anh nói thật, em có lấy dao phẫu thuật đâm anh không?”

“Em không nỡ, anh nói đi, cho dù anh nói anh không yêu em, em cũng có thể chấp nhận.” Lệ Nghiêm nghe vậy, khuôn mặt dịu dàng ngồi bên cạnh cô ấy, sau đó nói khẽ: “Quả thật, anh chưa nghiên cứu từ “yêu” này, trước giờ anh luôn yếu kém về chuyện tình cảm, thậm chí là đần độn không biết phải trả lời như thế nào. Đời này, anh cũng chỉ có chỉ điểm giang sơn trên bàn mổ, nhưng đối với chuyện tình cảm... thật sự là anh không biết gì cả.”

“Quả nhiên, em không nên ôm hi vọng quá lớn đối với anh. Em hiểu anh quá rồi, những lời này nằm trong dự liệu của em, cho nên em sẽ không đâm anh.”

“Anh còn chưa nói xong.”

Gương mặt anh ta dần dịu dàng, đường nét nhu hòa, anh ta đang cẩn thận băng bó miệng vết thương cho cô ấy, sợ làm cô ấy đau.

“Anh nghĩ đến chuyện kết hôn, nghĩ tới chuyện kết hôn với em. Lúc ở quân đội, thượng tướng còn gọi riêng anh vào phòng làm việc nói chuyện, hỏi anh khi nào thì tổ chức quân hôn. Tất cả mọi người đều cảm thấy chúng ta phù hợp, mà anh cũng cảm thấy rất phù hợp. Nếu thật sự bảo anh kết hôn, anh chỉ muốn kết hôn với em.”

“Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, anh cũng không biết lãng mạn. Nhưng anh sẽ cầm dao phẫu thuật, bảo vệ em.”

Anh ta nói xong, miệng vết thương cũng đã xử lý xong, anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy hai mắt Cố Yên đã ươn ướt, anh ta đau lòng lau nước mắt cho cô ấy, sau đó nói: “Ngốc ạ, sao em lại khóc?”

“Anh... anh biết nói lời phiến tình như này từ lúc nào vậy?”

“Phiến tình sao? Rõ ràng anh đang nói những lời từ tận đáy lòng mà. Anh chưa nói ra chữ kia mà em muốn, em sẽ trách anh à? Đợi anh biết rồi, anh sẽ nói cho em biết, đó là cái gì.”

Lệ Nghiêm của hai mươi tám tuổi không hiểu yêu là gì, nhưng anh ta lại biết thế nào là tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Anh ta và Cố Yên đã làm bạn nhiều năm như vậy, sự ăn ý và thói quen đều giống nhau, thậm chí là ánh mắt tán thưởng cũng giống nhau.

Anh ta thích nhìn dáng vẻ cô ấy cầm dao phẫu thuật, chăm sóc người bị thương. Còn cô ấy thì cũng vậy, đều là là người hoàn mỹ nhất trong lòng đối phương, đây không phải là yêu, thì sẽ là tình cảm gì cơ chứ?

Cố Yên khẽ lắc đầu, cô ấy không kìm được ôm lấy Lệ Nghiêm.

“Đủ rồi... những lời này là đủ rồi. Em cũng không dám tin, những lời này lại bật ra từ trong miệng anh, chắc chắn là em đang nằm mơ.”

Cả một ngày, xảy ra quá nhiều chuyện.

Cô ấy rơi vào vực sâu, thống khổ, tuyệt vọng, sống không bằng chết.

Nhưng mà bây giờ, Lệ Nghiêm đã cứu sống cô ấy rồi, anh ta đã làm cho cô ấy nhặt lại lòng tin một lần nữa, kiên trì tin tưởng tình cảm giữa bọn họ.

Cho dù có Bạch Thư Hân ở giữa ngăn cản, cô ấy cũng sẵn lòng tin tưởng Lệ Nghiêm sẽ xử lý tốt. Cho dù anh sẽ mờ mịt, không sao hết, mình nguyện ý chờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.